Thơ » Việt Nam » Cận đại » Phan Ngọc Hoàn
Đăng bởi tôn tiền tử vào 16/02/2019 12:35
塊儡年來半已平,
兩間位置一梅兄。
別家煙爨稱僧宦,
空紙鶯花訝再生。
似與情痴香一辮,
每隨意到筆雙莖。
蹉跎莫厭名山寂,
幾劫桑滄也鍊成。
Khối lỗi niên lai bán dĩ bình,
Lưỡng gian vị trí nhất mai huynh.
Biệt gia yên thoán xưng tăng hoạn,
Không chỉ oanh hoa nhạ tái sinh.
Tự dữ tình si hương nhất biện,
Mỗi tuỳ ý đáo bút song hành.
Tha đà mạc yếm danh sơn tịch,
Kỷ kiếp tang thương dã luyện thành.
Thân bù nhìn đã yên ổn trải nửa đường đời
Anh Mai (của em cũng có được) một chỗ đứng giữa đất với trời
Về hội hoạ thì biệt riêng một phái xưng là Tăng hoạn
(Vẫy bút trên) giấy còn bỏ trống thì chim oanh và hoa (hiện ra linh động ngỡ như) sống lại.
Ta mê vẽ như say mùi thơm của cả một bó hương
Mỗi khi cao hứng thì bút theo ý đón mà cất lên nhanh nhảu như sức của hai cây bút cùng vẽ một lúc.
Lần lữa tháng năm la cà nơi danh sơn vắng vẻ mà không chán
Trải bao kiếp tang thương biến đổi mới rèn luyện được nhân sinh quan như thế
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 16/02/2019 12:35
Trơ trơ tượng gỗ nửa đời người
Một chỗ anh Mai giữa đất trời
Tăng hoạn riêng nhà đường lối khác
Oanh hoa trên giấy ảnh hình tươi
Với tranh mê mẩn mùi hương bó
Gặp hứng vẽ vời sức bút đôi
Năm tháng la cà non chẳng chán
Biển dâu bao kiếp đúc nên rồi