Bên song cửa có ai ngồi lặng lẽ?
Nhìn ngoài hiên từng giọt nhớ buồn rơi
Bởi lòng yêu mà không nói nên lời
Đành lặng lẽ nhìn bóng mưa…tan vỡ…
Những giọt trắng mà lòng tôi cứ ngỡ
Những giọt lòng tôi chảy ngược vào tim
Để ngày đêm tôi cứ mãi kiếm tìm
Một ánh mắt, một dáng người – hy vọng
Như bọt nước tình yêu không lay động
Chỉ thoáng nhìn rồi tan mất vào mưa
Để lòng tôi mang mấy sợi tình thưa
Mà vẫn rối trên cành khô trọi lá…
Tôi vẫn biết trái tim người sỏi đá
Mà vẫn chờ vẫn đợi bởi vì đâu
Để ngày sau hai đứa mỗi nhịp cầu
Tôi chỉ thấy đấu chân mình nặng bước…!