Bao năm trôi tưởng hồn say đã lặng,
Tưởng gió thời gian quét sạch dấu chân xưa.
Nắng rơi nghiêng chiều loang màu phai nhạt,
Mà ai ngờ nhung nhớ lại đong đưa.

Đêm thu mờ không mộng huyền yêu quái,
Ngày trống không chẳng gõ nhịp u hoài.
Chỉ có tiếng lòng rơi từng giọt ngọc,
Dệt tơ sầu mong trăng ghé nhởn nhơ vai.

Tình xa lắc như bóng đèn hoang mạc,
Mưa nắng mịt mờ dập cánh thơ siêu nhiên.
Giọng nói ấy vẫn dịu dàng trễ nải,
Kẻ trăng hiền, lỡ lạc giữa vô biên.

Nghe mùa xuân thầm về thay áo mới,
Hoa lá thì thầm tấu khúc khẽ nao nao.
Một thoáng gặp, thêm lần ôm diệu vợi,
Nắng hoàng hôn còn ngỡ đó xuân trao.

Là người trăng, vĩnh viễn một vầng lặng,
Khép mi mềm ru tình mộng buông lơi.
Hồn gió thoảng, dưới trời xuân mê đắm,
Kẻ tình si vẫn chờ đợi… trăng ơi!


Vũng Tàu, Việt Nam, ngày 20/10/2019.