15.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phạm Trường Giang vào 21/12/2024 14:11

Đêm buông dần, mọi thứ lặng im,
Mắt trăng xa xăm, chìm trong suy tư,
Ánh đèn vắng lạnh, ai giăng phố nhỏ,
Hiên nhà ai vắng, tình nhạc vẫn ngân du.

Đàn em cười vô tư, mắt ngời sáng,
Nhưng sao lòng tôi vẫn bâng khuâng, xốn xang,
Đêm lên gió, lệ rơi trong giấc mộng,
Thầm nghe lòng đau, giấu kín lời thề xưa.

Đơn côi trăng thức suốt đêm dài,
Đếm những canh thâu, mà niềm thương vẫn vương,
Người ơi có hay, tình tôi chờ đợi?
Dấu yêu kia còn lại trong từng cơn gió thu.

Đêm dần trôi, tỉnh giấc ngỡ ngàng,
Trăng ơi, sao khoé mắt lại ứa lệ?
Mưa khuya dẫu vỡ, hay tình ta đã hoá thác đổ?
Lệ tràn mi, nghẹn ngào, hồn lạnh lẽo suốt ngàn năm.

Đêm thầm buông, áng vân mờ quyện nhớ,
Hoà trong từng nhịp thở, ngọt ngào, vương vấn,
Con tim tôi vẫn ước mơ ngàn điều chưa thể,
Dâng hương trinh tiết, tình anh như ngọn lửa rực sáng,
Chứng minh tình ta sẽ vẹn nguyên, mãi mãi trong thiên thu.


Vũng Tàu, Việt Nam, ngày 08/1/2022.