Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Trường Giang
Đăng bởi Phạm Trường Giang vào 19/12/2024 01:43, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 19/12/2024 11:18
There are days my soul blooms like golden light,
Sunlit laughter spills where the streets are alive.
Eyes as blue as clouds, drifting soft and bright,
The wind hums love, where hopes and joys survive.
There are nights my heart aches with sorrow’s weight,
Dreams undone like mist as dawn steals them away.
The sun leans low, tears stain the eyes of fate,
The world dissolves in twilight’s sad ballet.
The rain still falls, the sun yet dares to shine,
Life adrift, a vessel on waves untold.
Yet I believe, in dreams that intertwine,
A distant day where love will break the cold.
But winds may howl, and shadows weave despair,
Joy fades as brief as winter’s fleeting ray.
I fear the storm, the tempest in the air,
I fear the tears that sorrow brings to stay.
My heart sways soft, like leaves adrift on strings,
A note half-lost in midnight’s tender tune.
Love’s fragile rose, in shadowed light it clings,
To fade and fall beneath the waning moon.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Phạm Trường Giang ngày 18/12/2024 01:43
Có những ngày hồn ta như hoa nắng,
Mảnh vàng rơi trên phố ngập chân qua.
Mắt ai biếc, mây trời như say đắm,
Gió lao xao ru tình khúc ngân nga.
Có những đêm tim gầy loang bóng xót,
Giấc mơ nào tan vỡ tựa sương bay.
Chiều nghiêng nắng, lệ tràn trong khoé mắt,
Nhạt nhoà trăng, vỡ mất bóng hình ai.
Mưa còn rơi, nắng còn về đâu đó,
Kiếp nhân sinh trôi nổi tựa lời ca.
Giữa hư ảo, ta gọi người tha thiết,
Ước một ngày đời sẽ hoá ngân nga.
Sợ gió lộng, con đường hoang lau trắng,
Nắng tàn phai như mùa lạc bâng khuâng.
Sợ mưa rớt, sợi tơ sầu giăng mắc,
Giọt ưu tư rơi đầy những đêm trăng.
Hồn nghiêng ngả trong cung đàn mê mải,
Một nốt buồn ngân vọng giữa trần gian.
Dáng người khuất như lời ru khép lại,
Trái tim say nằm mộng giữa hoang tàn.