Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Hữu Quang » Ngẫu hứng chiều sông Hậu (2000)
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với... giặt đồ
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày ta đi chỉ có tay không
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa, trắng cả lòng
Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình
Giang hồ có buổi ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chẳng chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si
Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu
Giang hồ ta chẳng hay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường
Giang hồ ba bữa buồn một bữa
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép giày, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung...
Giang hồ tay nãi cầm chưa chắc
Hình như ta khóc. Mới hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Nguyên Phong ngày 23/02/2009 03:30
Có 1 người thích
Rằng ta áo bụi ghé về thăm
Chống xuồng theo em mót củi
Vô tình đâu hay chèo phải lủi
Phía bờ kia rực rỡ hoa vàng
Rằng sông mùa nước nổi mênh mang
Gío thổi tím mảnh hồn kẻ chợ
Lục bình trôi tím hồn kẻ chợ
Lửa đèn giăng. Về đâu ? Về đâu ?
Bếp khói quẩn quanh dưới chân cầu
Phía vầng trăng đỏ tiếng còi tàu
Sông nước chập chờn vây đôi lũ
Em hát làm chi câu hát cũ
Rằng sông bên lở bên bồi
Chân sàn nhà mẹ mấy lần trôi
Rằng cành quen chim đứng gọi mồi
Tìm đâu thấy mặt hồ ao nữa
Em tần tảo thân cò góp bữa
Đĩa bông vàng xối lửa mặt trời
Thắp ấm chiều. Mưa rơi. Mưa rơi...
Rằng ta chẳng phải đứa rong chơi
Giang hồ nát chiếu về chốn cũ
Gối đầu con sóng đêm nay ngủ
So tiếng độc huyền rơi rơi rơi
Ta lớn lên, từ đó, khoảng trời...
Phạm Hữu Quang