Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Trường Giang
Đăng bởi Phạm Trường Giang vào Hôm qua 14:54
Vắng trăng rồi, biển thét gào, gió tuôn mưa,
Giấc trưa mềm, ướt cả đôi bờ môi mọng.
Bởi biển tình trỗi dậy, sóng lòng cuộn dâng,
Ngóng mãi, ngóng mãi về phương em xa vời.
Vắng nắng rồi, mắt diễm kiều, giọt tình lỡ thẹn,
Chiều mưa tàn tã, hun hút bóng hoàng hôn.
Vắng em rồi, ai thử miếng trầu vừa têm,
Sao chưa nhai mà môi mềm cay xé.
Vắng em rồi, hồn tình anh hiu quạnh,
Vén rèm châu, ước hẹn chẳng thành câu.
Vắng em rồi, hoa tinh nở vàng thu,
Bỏ mặc chiều rơi, rớt lệ hoen mi gầy.
Vắng em rồi, trời thét gào, gió tuôn mưa,
Giấc trưa mềm, ướt cả đôi bờ môi mọng.
Gió khuya lùa, em trở mình mộng mị,
Thèm hơi ấm, sợ vòng tay xưa nới lỏng cánh chiều tà.
Sợ ánh mắt để là đà theo gió cuốn xa bay...
Vắng em rồi, trời thét gào, gió tuôn mưa,
Giấc trưa mềm, ướt cả đôi bờ môi mọng.
Ngóng mãi,
Ngóng mãi về phương em…