Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Trường Giang
Đăng bởi Phạm Trường Giang vào 29/12/2024 19:22
Dậy sớm, trong bình minh lặng lẽ,
Khi đêm tàn, ta thả tâm hồn vươn lên.
Giữa ánh sáng, những mục tiêu vẫy gọi,
Chìm vào nước, thân thể tỉnh thức, sống động.
Một ngụm nước, sự sống dâng trào,
Mỗi ngày mới là một bức tranh chưa vẽ.
Cơ thể này là chiếc gương trong suốt,
Vượt qua mệt mỏi, khơi dậy niềm tin.
Tắt đi màn hình, để tâm hồn tìm thấy,
Giấc mơ sâu thẳm trong đêm thanh vắng.
Khi không còn tiếng ồn ào ngoài kia,
Là phút giây để viết ra những lời yêu thương.
Không phải là cuộc chạy đua giữa dòng đời,
Mà là từng bước chân vững chãi, kiên định.
Một việc, một hơi thở, một khoảnh khắc,
Từ những thành công nhỏ, ta dựng lên đời mình.
Mục tiêu là những ngôi sao trên trời,
Nhưng ta phải bước đi từng bước chân dưới đất.
Mỗi tuần là một chương mới của sách,
Lật từng trang, ta tìm thấy chính mình.
Pomodoro, nhịp điệu không ngừng nghỉ,
Một phút tập trung, rồi lại nhịp thở sâu.
Chắc chắn thành công sẽ không còn xa,
Khi ta biết chắt chiu từng khoảnh khắc quý giá.
Một không gian ngăn nắp, tĩnh lặng trong tâm,
Sự sáng tạo là nơi không có sự xao nhãng.
Mỗi ngày, ta dọn dẹp chính mình,
Để trái tim và trí óc luôn tươi mới.
Đọc sách, như làn sóng vỗ về tâm hồn,
Mỗi trang giấy là một nhánh cây nối tiếp.
Hãy để bản thân chìm trong những câu chữ,
Mỗi từ ngữ là một chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa tri thức.
Học cách nói “Không”, là sự tự do,
Chọn lựa con đường riêng, không bị lôi kéo.
Từ chối để tâm hồn không bị vướng bận,
Tập trung vào những gì thật sự đáng giá.
Viết nhật ký, để thấy mình trọn vẹn,
Những suy nghĩ, những cảm xúc chân thật.
Như một buổi chiều tĩnh lặng ngồi lại,
Nhìn lại hành trình và mơ về tương lai.
Tập trung vào sức khoẻ, chăm sóc cơ thể,
Để mỗi ngày là một bước đi vững chãi.
Thân thể khoẻ mạnh, tâm hồn an yên,
Chỉ khi ta yêu thương chính mình, cuộc sống mới đẹp.