Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Thị Ngọc Liên » Thức đến sáng và mơ (2004)
Đăng bởi sabina_mller vào 02/08/2008 14:42
Mang nụ cười của mẹ đi xa
để lại nỗi nhớ
con đừng khóc khi gọi điện về nhà
đừng than thèm ăn cơm mẹ nấu
đừng hỏi Sài Gòn mưa nắng ra sao
đừng kêu thất thanh “con chỉ còn một phút.
mẹ ơi, con nhớ nhà..."
Buông điện thoại ra, nước mắt mẹ rớt xuống
thèm ôm con vào lòng; thèm đưa tay vuốt tóc
tự giận mình sao con ở quá xa?
để ngôi nhà vắng tiếng chim ca
vắng nhưng quấy rầy yêu thương vòi vĩnh
Rồi mẹ tự dỗ mình
thôi thì dẫu ở đây cũng có ngày con theo chồng
có ngày rời xa mẹ
tập quen chuyện bây giờ để để nhớ ngày sau
Bỗng phát giác mình hay nghĩ ngợi xa sâu
hay thức giữa khuya, giật mình vi tiếng khóc mơ hồ
vẳng lại
tin thời sự chiều nay gần chỗ con có cơn lốc xoáy
giờ này con ở đâu
gió xoáy phương xa xoáy buốt trong đầu
Trời đất bao la, vòng tay mẹ ngắn
ngày quá dài, con có biết không?...