Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Thái Sơn » Đời võ - đời thơ
Đăng bởi Tịnh Mạc vào 13/12/2008 23:55
Tôi đã thấy những gì xinh nhất
Khi tôi yêu và biết thuỷ chung
Rồi tôi biết những gì khổ nhất
Khi giấc mơ tan biến trong lòng
Tôi đã hát để thay tiếng khóc
Rồi cười lên tung vỡ niềm đau
Tình yêu ấy như là viên ngọc
Nát vụn rồi sao chẳng đợi nhau?
Tôi vẫn sống ở trong sầu nhớ
Trong niềm đau riêng của cuộc đời
Nâng ly đắng loang vùng khói thở
Một mảnh trăng trong chén đơn côi.