Thơ » Hungary » Petőfi Sándor
Đăng bởi hongha83 vào 02/06/2012 09:09
Magyar vagyok. Legszebb ország hazám
Az öt világrész nagy terűletén.
Egy kis világ maga. Nincs annyi szám,
Ahány a szépség gazdag kebelén.
Van rajta bérc, amely tekintetet vét
A Kaszpi-tenger habjain is túl,
És rónasága, mintha a föld végét
Keresné, olyan messze-messze nyúl.
Magyar vagyok. Természetem komoly,
Mint hegedűink első hangjai;
Ajkamra fel-felröppen a mosoly,
De nevetésem ritkán hallani.
Ha az öröm legjobban festi képem:
Magas kedvemben sírva fakadok;
De arcom víg a bánat idejében,
Mert nem akarom, hogy sajnáljatok.
Magyar vagyok. Büszkén tekintek át
A multnak tengerén, ahol szemem
Egekbe nyúló kősziklákat lát,
Nagy tetteidet, bajnok nemzetem.
Európa színpadán mi is játszottunk,
S mienk nem volt a legkisebb szerep;
Ugy rettegé a föld kirántott kardunk,
Mint a villámot éjjel a gyerek.
Magyar vagyok. Mi mostan a magyar?
Holt dicsőség halvány kisértete;
Föl-föltünik s lebúvik nagy hamar
- Ha vert az óra - odva mélyibe.
Hogy hallgatunk! a második szomszédig
Alig hogy küldjük életünk neszét
S saját testvérink, kik reánk készítik
A gyász s gyalázat fekete mezét.
Magyar vagyok. S arcom szégyenben ég,
Szégyenlenem kell, hogy magyar vagyok!
Itt minálunk nem is hajnallik még,
Holott máshol már a nap úgy ragyog.
De semmi kincsért s hírért a világon
El nem hagynám én szülőföldemet,
Mert szeretem, hőn szeretem, imádom
Gyalázatában is nemzetemet!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 03/06/2012 09:09
Tôi là người Hung. Quê hương tôi đẹp
Trên hoàn cầu không đất nước nào đẹp bằng
Chỉ mình nó cũng đủ làm một thế giới con con
Bao cái xinh xắn nó mang trên lòng nó!
Nó có những ngọn núi tầm mắt xa còn nhìn rõ
Phía bên kia sóng nước biển Cátx-piên
Và cánh đồng bát ngát mênh mông
Trải đến tận chân trời xanh thẳm
Tôi người Hung, sinh ra là dũng cảm
Như những hoà tấu đầu tiên trên dương cầm
Người ta thấy tôi cười thầm
Môi tôi quả chưa bao giờ cười ồn ào được
Và trong những cơn vui náo nức
Tiếng thổn thức lại nghẹn lòng tôi
Chính tôi hay làm vẻ vui khi có sự thử thách của cuộc đời
Vì tôi không chịu để ai thay tôi than phiền vận mệnh
Tôi là người Hung. Mắt tôi nhìn kiêu hãnh
Khi quay nhìn các thế kỷ xa xưa
Tôi thấy ở đó những ngọn cây cao vút chọc trời
Đó là những việc lớn của ngươi, ôi Tổ quốc!
Trên sân khấu Châu Âu có một chỗ đứng
Và đó không phải là chỗ đứng kém thua gì
Thấy kiếm ta, cả thế giới run lo
Như bé em run lo khi bão đến
Tôi là người Hung. Người Hung giờ đây làm sao nhỉ?
Một bóng ma nhợt nhạt của quá khứ quang vinh
Lâu lâu anh còn vùng đứng dậy
Để rồi lại chui vào sào huyệt anh tận đáy
Và chúng ta im lặng làm sao!
Láng giềng may lắm mới nghe được tiếng ta nói thì thào
Và đó đều là những người anh em phản phúc
Sẵn sàng quàng ta trong khăn liệm ô danh!
Tôi là người Hung. Mặt tôi đỏ rực
Vì tôi thẹn tự xưng là người Hung
Đất nước ta bình minh còn chậm lên
Trong khi ở nơi khác mặt trời đà chói rạng!
Mặc dù ai có hứa với tôi lẫy lừng danh vọng
Tôi không bỏ ngươi đâu, Tổ quốc tôi ơi
Vì tôi yêu ngươi nồng nàn, ngay đến những ngày ngươi bị sa cơ!