Thơ » Hungary » Petőfi Sándor » Giăng Dũng sĩ
Đăng bởi hongha83 vào 08/06/2012 09:04
János vitéz egy nagy hegy tetején jára,
Hogy a kelő hajnal rásütött arcára.
Gyönyörűséges volt, amit ekkor látott,
Meg is állt, hogy körülnézze a világot.
Haldoklófélben volt a hajnali csillag,
Halovány sugára már csak alig csillog,
Mint gyorsan kiröppent fohász, eltünt végre,
Mikor a fényes nap föllépett az égre.
Föllépett aranyos szekeren ragyogva,
Nyájasan nézett a sík tengerhabokra,
Mik, ugy tetszett, mintha még szenderegnének,
Elfoglalva térét a végtelenségnek.
Nem mozdult a tenger, de fickándoztanak
Sima hátán néha apró tarka halak,
S ha napsugár érte pikkelyes testöket,
Tündöklő gyémántnak fényeként reszketett.
A tengerparton kis halászkunyhó álla;
Öreg volt a halász, térdig ért szakálla,
Épen mostan akart hálót vetni vízbe,
János odament és tőle ezt kérdezte:
"Ha szépen megkérem kendet, öreg bátya,
Átszállít-e engem tenger más partjára?
Örömest fizetnék, hanem nincsen pénzem,
Tegye meg kend ingyen, köszönettel vészem."
"Fiam, ha volna, sem kéne pénzed nékem,"
Felelt a jó öreg nyájasan, szelíden.
"Megtermi mindenkor a tenger mélysége,
Ami kevésre van éltemnek szüksége.
De micsoda járat vetett téged ide?
Az óperenciás tenger ez, tudod-e?
Azért semmi áron által nem vihetlek,
Se vége, se hossza ennek a tengernek."
"Az óperenciás?" kiáltott fel János,
"Annál inkább vagyok hát kiváncsiságos;
De már igy átmegyek, akárhová jutok.
Van még egy mód hátra... a sípomba fuvok."
És megfújta sípját. A sípnak szavára
Egy óriás mindjárt előtte is álla.
"Át tudsz-e gázolni ezen a tengeren?"
Kérdi János vitéz "gázolj által velem."
"Át tudok-e?" szól az óriás és nevet,
"Meghiszem azt; foglalj a vállamon helyet.
Így ni, most kapaszkodj meg jól a hajamba."
És már meg is indult, amint ezt kimondta.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 09/06/2012 09:04
Trên núi cao Giăng rẽ một lối mòn
Khi bình minh ửng sáng chiếu vào khuôn mặt
Một cảnh mê hồn đập vào con mắt
Giăng dừng chân để ngắm nghía xung quanh
Sao mai sắp lặn trên trời xanh
Nó chỉ còn lờ mờ tia sáng nhỏ
Và khi mặt trời lên cao rực đỏ
Sao mai thở dài và cũng dần phai
Mặt trời tiến lên như đi trên một chiếc xe chói ngời
Mặt trời nhìn quanh bằng cặp mắt thôn dã
Nó dịu dàng như sợ phá tan giấc ngủ
Của biển sóng lặng nhấp nhô
Trên lưng chấp chới của biển xa
Lâu lâu nhảy nhót đàn cá nhiều màu sắc
Mỗi chiếc vảy con khi mặt trời chiếu sát
Là một viên ngọc chói sáng tươi trong
Trên bờ biển là lều một ngư ông
Một người đánh cá già: râu phết gối
Ông già ta sắp tung mảnh lưới
Giăng đến gần và nhờ giúp qua khơi
"Thưa cha, cha có muốn làm cho con vui
Chở con sang bên kia bờ bể
Muốn trả công cha, nhưng không tiền của
Cha giúp không công, lòng mãi ơn cha"
Ông lão bỗng nói êm dịu ngọt ngào:
"Nếu con có tiền thì con cứ giữ
Sóng biển này thường cho cha đầy đủ
Để cha sống thanh bạch cuộc đời
Nhưng sao con đưa chân đến bến này?
Con biết chăng biển này là Biển Phúc
Cha không đưa con qua cho dù giá đắt
Vì lý do là biển rộng không cùng"
Giăng kêu lên: "À! Biển Phúc đây chăng?
Ta lại còn tò mò muốn biết
Phải đi! Dù chưa biết thế nào số kiếp
Ta vẫn còn một cách: thổi còi"
Và Giăng thổi còi. Mới tiếng đầu thôi
Tức khắc một người khổng lồ đã đến
Giăng hỏi: "Anh có thể đi qua biển
Lội chân? Nếu được, mang ta vượt khơi cùng"
Người khổng lồ trả lời: "Có được không?"
Và cười: "Tin là được! Ngồi vai cho vững
Được rồi. Ôm lấy tóc tôi, ngón tay cho cứng"
Nói xong người khổng lồ lội xuống đại dương