Thơ » Hungary » Petőfi Sándor
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 08/06/2007 09:13
Még nyílnak a völgyben a kerti virágok,
Még zöldel a nyárfa az ablak előtt,
De látod amottan a téli világot?
Már hó takará el a bérci tetőt.
Még ifju szivemben a lángsugarú nyár
S még benne virít az egész kikelet,
De íme sötét hajam őszbe vegyűl már,
A tél dere már megüté fejemet.
Elhull a virág, eliramlik az élet...
Űlj, hitvesem, űlj az ölembe ide!
Ki most fejedet kebelemre tevéd le,
Holnap nem omolsz-e sirom fölibe?
Oh mondd: ha előbb halok el, tetemimre
Könnyezve borítasz-e szemfödelet?
S rábírhat-e majdan egy ifju szerelme,
Hogy elhagyod érte az én nevemet?
Ha eldobod egykor az özvegyi fátyolt,
Fejfámra sötét lobogóul akaszd,
Én feljövök érte a síri világból
Az éj közepén, s oda leviszem azt,
Letörleni véle könyűimet érted,
Ki könnyeden elfeledéd hivedet,
S e szív sebeit bekötözni, ki téged
Még akkor is, ott is, örökre szeret!
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 08/06/2007 09:13
Dưới thung lũng hoa vẫn còn nở rộ
Lá xanh vẫn mượt mà bên cửa sổ
Nhưng mắt em có thấy nét trời đông?
Đỉnh núi mờ xa tuyết trắng như bông
Tim anh vẫn rực lửa hè nóng bỏng
Máu đỏ đào xuân rực rỡ tràn trề
Nhưng tóc anh đã nhuốm màu thu đọng
Đầu lạnh sương đông u ám tái tê
Hoa rụng lá rơi đời trôi mải miết
Lại đây em... lòng anh đợi em ngồi
Đầu em ngả ngực anh nào có biết
Ngày mai còn xõa tóc đội tang tôi?
Nếu một mai anh xuôi tay vĩnh biệt
Lệ em còn rỏ đẫm mắt anh không?
Liệu rồi đây một mối tình thắm thiết
Có xóa tên anh em giữ trong lòng?
Đừng em! tấm khăn tang em đừng vứt
Xé lòng anh cô quạnh lạnh dưới mồ
Anh sẽ lại xin em làm kỷ vật
Lau lệ hồn anh nhỏ xuống xương khô
Mặc! Mặc ai đổi lòng đi bước nữa
Trái tim này vĩnh viễn của em tôi
Khăn tang kia anh xiết kìm máu ứa
Để mãi yêu em dù đã-giã-từ-đời
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 08/06/2007 09:14
Những ngày cuối tháng Chín
Nắng vàng phớt nhẹ mật ong
Vườn ai điểm xuyết mấy bông hoa vàng
Cây dương xanh đứng mơ màng
Rì rào trong gió, khẽ khàng reo vui.
Ngày mai đông tới đây rồi,
Tuyết toan phủ trắng ngọn đồi xa xa.
Rực hồng lửa cháy lòng ta,
Thức mùa xuân dậy hát ca tối ngày.
Tóc sương thân hạc hao gầy,
Một làn khí lạnh bỗng bay ngang trời.
Thời gian không đợi, cứ trôi!
Hoa kia cứ rụng.
... Em ơi, anh chờ!
Nắm bàn tay nhỏ trong mơ,
Vuốt ve làn tóc thẫn thờ ngực anh.
Chạnh lòng, tôi nghĩ quẩn quanh
Mai ngày em có quên tình yêu tôi?
Hay là em sẽ yêu người,
Một chàng trai trẻ? Không, mười lần không!
Lệ em xin chảy đôi dòng,
Nghiêng người cúi xuống cánh đồng thở than.
Em ơi, đừng bỏ khăn tang!
Dưới mồ lạnh lắm, anh van em nhiều!
Em ơi, anh đợi mỗi chiều,
Làn hương sưởi ấm tình yêu chúng mình!
*
Một ngày thu, nắng trong lành,
Người đi bước nữa, dứt tình của tôi.
Mặc cho muôn sự trên đời,
Trái tim tôi vẫn, người ơi, chung tình!
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 08/06/2007 09:15
Những ngày xế chiều
Một buổi trưa hè nắng đầy hoa
Bạch dương đầy lá mát hè nhà
Nhưng trên đỉnh núi cao chót vót
Từng cơn gió tuyết cuốn từ xa
Một chàng trai trẻ đầy ước mơ
Muốn thay đổi hết, dựng cơ đồ
Nhưng mái tóc nâu đã đốm bạc
Hình bóng tuổi già phá giấc mơ
Một cành hoa tàn, héo bỏ đi
Hết thơm, hết đẹp, chẳng còn gì
Cuộc đời con người cũng như vậy
Sinh ra rồi cũng mãi mãi đi
Em hãy lại đây để anh yêu
Người vợ yêu thương, những sớm chiều
Em hãy để anh ôm em mãi
Sức mạnh mãnh liệt của tình yêu
Khi một ngày kia anh ra đi
Xa em mãi mãi, không biết gì
Nén hương em thắp bên hoa đẹp
Những giọt nước mắt mãi chia ly
Một tình yêu mới tìm đến em
Trái tim của anh em đã quên
Khăn tang của anh em vứt bỏ
Nằm trên mộ anh lúc nửa đêm
Anh sẽ hiện lên ôm khăn tang
Những giọt nước mắt, ôi phũ phàng
Anh lau nước mắt bằng khăn ấy
Yêu em mãi mãi cùng khăn tang.