Thơ » Hungary » Petőfi Sándor » Giăng Dũng sĩ
Đăng bởi hongha83 vào 09/06/2012 08:26
Mikor a nap fölkelt, s a holdat elküldte,
A puszta, mint tenger, feküdt körülötte;
A nap fölkeltétől a nap enyésztéig
Egyenes rónaság nyujtózkodott végig.
Nem volt virág, nem volt fa, nem volt bokor ott,
A harmat apró gyér füveken csillogott;
Oldalvást a napnak első sugarára
Fölpiroslott egy tó; környékezte káka.
A tónak szélénél a káka közepett
Egy hosszú nyakú gém eledelt keresett,
És a tó közepén gyors halászmadarak
Hosszú szárnyaikkal le s föl szállongtanak.
Jancsi csak ballagott sötét árnyékával
S elméjének sötét gondolkozásával;
Az egész pusztában széjjel sütött a nap,
De az ő szivében éjek éje maradt.
Mikor a nap elért az ég tetejére,
Eszébe jutott, hogy falatozni kéne,
Tennap ilyen tájban evett utójára,
Meg alig is bírta már lankadó lába.
Letelepűlt, elővette tarisznyáját,
Megette maradék kevés szalonnáját.
Nézte őt a kék ég, a fényes nap... alább
Ragyogó szemével a tündér délibáb.
A kis ebéd neki jóízűen esett,
Megszomjazott rá, a tóhoz közeledett,
Kalapjának belemártá karimáját,
Ekkép enyhítette égő szomjuságát.
A tónak partjáról nem távozott messze:
Az álom szemének pilláját ellepte;
Vakondokturásra bocsátotta fejét,
Hogy visszanyerhesse elfogyott erejét.
Az álom őt odavitte, ahonnan jött,
Iluskája pihent hű karjai között,
Mikor a kisleányt csókolni akarta,
Hatalmas mennydörgés álmát elzavarta.
Szétnézett a puszta hosszában, széltében;
Nagy égiháború volt keletkezőben.
Oly hamar támadott az égiháború,
Mily hamar Jancsinak sorsa lett szomorú.
A világ sötétbe öltözködött vala,
Szörnyen zengett az ég, hullt az istennyila;
Végtére megnyílt a felhők csatornája,
S a tó vize sűrű buborékot hánya.
Jó hosszú botjára Jancsi támaszkodott,
Lekonyította a karimás kalapot,
Nagyszőrű subáját meg kifordította,
Úgy tekintett bele a vad zivatarba.
De a vihar ami hamar keletkezett,
Oly hamar is hagyta el megint az eget.
Megindult a felhő könnyü szélnek szárnyán,
Ragyogott keleten a tarka szivárvány.
Subájáról Jancsi lerázta a vizet,
Miután lerázta, ujra utnak eredt.
Mikor a nap leszállt pihenni ágyába,
Kukoricza Jancsit még vitte két lába.
Vitte őt két lába erdő közepébe,
Sűrű zöld erdőnek sötét közepébe;
Ott őt köszöntötte holló károgása,
Mely épen egy esett vadnak szemét ásta.
Sem erdő, sem holló őt nem háborgatván,
Kukoricza Jancsi ment a maga utján;
Erdő közepében sötét ösvényére
Leküldte világát a hold sárga fénye.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/06/2012 08:26
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 08/06/2012 11:37
Khi trăng tàn, mặt trời hửng
Cánh đồng quanh cậu là một mặt biển yên lành
Không biết ngày mọc nơi đâu và nơi đâu ngày tan
Mênh mông biết bao cánh đồng vô định
Không hoa, không cây, không bụi rậm
Sương mai chấp chới trên lá cỏ lơ thơ
Chói ánh sáng đầu ngày, bên đường đi
Ửng hồng mặt ao xung quanh đầy lau lách
Bên bờ ao, trong hàng lau, đứng nấp
Con hạc cổ dài đứng kiếm mồi ăn
Ngoài ao, chim bói cá sải cánh lướt ngang
Đua nhau lượn giữa trời xanh và mặt nước
Trên đường cậu Giăng vẫn còn tiến bước
Bóng in trên đất và đêm ngập trong lòng
Mặt trời khắp nơi chiếu rạng cánh đồng
Nhưng lòng cậu vẫn vô cùng tăm tối
Trên trời xanh mặt trời lên cao mãi
Giăng tự nhủ mình: "Phải nhắm chút bánh mì thôi"
Vì hôm qua cậu nhịn đói vào giờ này
Đầu gối mỏi không giữ người cậu nổi
Dừng chân cậu ngồi, cậu mở bị
Bỏ vào mồm miếng mỡ cũ thừa
Trời xanh, nắng hồng chói nhìn người
Và một ảo cảnh ngời xa ve vuốt
Bữa ăn ngon mồm tuy ăn ít
Cơn khát đến. Cậu lê đến sát ao
Múc nước bằng cái mũ dạ đội đầu
Và cơn khát được nguôi dần lửa đốt
Bờ ao cậu không thể nào từ biệt
Cậu cảm thấy giấc ngủ đè xuống trên mi
Trên hang chuột chũi, đầu cậu nằm ngơi
Để vớt lại một chút nào sức kiệt
Một giấc mơ kéo cậu về nơi cậu vừa rời bước
I-lu nằm ngủ trên tay cậu trung thành
Khi cậu muốn ôm cô bé vào mình
Cơn sét kinh người lay tỉnh dậy
Cậu dạo mắt trên cánh đồng quanh đấy
Cậu thấy trên trời một trận chiến đấu lớn sẵn sàng
Vận rủi sẵn sàng đập xuống đầu Giăng
Bão táp cũng sẵn sàng thổi tới
Trời buổi sáng có vải tang dài phủ dậy
Trong không gian tiếng sét đánh ầm ầm
Những cuộn mây dày xối nước miên man
Ao vỗ bờ, bọt nước dềnh tới tấp
Giăng chống lên cây gậy dài cứng cáp
Cậu kéo xuống mắt chiếc mũ rộng vành
Áo tơi lông dài cậu khoác trái trên lưng
Cậu bước xông vào cơn bão dữ
Nhưng nếu cả bầu trời bão giông mau chiếm cứ
Bão giông tan cũng không kém nhanh hơn
Gió bể thổi mây đi lớp lớp từng đàn
Chói phương đông cầu vồng vui lộng lẫy
Giăng rũ áo tơi đầy nước dấy
Áo nhẹ hơn nhiều. Cậu lại lên đường
Mặt trời mỏi mệt cũng đã muốn nghỉ chân
Mặt trời lặn vẫn thấy Giăng còn lê bước
Giăng đi đến giữa rừng cây rậm rạp
Rừng cây to ngang dọc bao cành
Con quạ đen lên tiếng dữ chào anh
Nó vừa moi mắt một xác chết thối
Rừng cây cũng như quạ đen không làm Giăng kinh hãi
Giăng đi và thẳng trước mặt Giăng đi
Trên đường hẻm băng rừng cây
Ánh trăng nhạt màu vàng le lói