Thơ » Hungary » Petőfi Sándor » Giăng Dũng sĩ
Đăng bởi hongha83 vào 09/06/2012 09:02
Vándorolgatott az én János vitézem,
Meggyógyult már szive a bútól egészen,
Mert mikor keblén a rózsaszálra nézett,
Nem volt az többé bú, amit akkor érzett.
Ott állott a rózsa mellére akasztva,
Melyet Iluskája sírjáról szakaszta,
Valami édesség volt érezésében,
Ha János elmerült annak nézésében.
Igy ballagott egyszer. A nap lehanyatlott,
Hagyva maga után piros alkonyatot;
A piros alkony is eltűnt a világról,
Követve fogyó hold sárga világától.
János még ballagott; amint a hold leszállt,
Ő fáradottan a sötétségben megállt,
S valami halomra fejét lehajtotta,
Hogy fáradalmát az éjben kinyugodja.
Ledőlt, el is aludt, észre nem is véve,
Hogy nem nyugszik máshol, hanem temetőbe';
Temetőhely volt ez, ócska temetőhely,
Harcoltak hantjai a rontó idővel.
Mikor az éjfélnek jött rémes órája,
A száját mindenik sírhalom feltátja,
S fehér lepedőben halvány kisértetek
A sírok torkából kiemelkedtenek.
Táncot és éneket kezdettek meg legott,
Lábok alatt a föld reszketve dobogott;
Hanem János vitéz álmai közepett
Sem énekszóra, sem táncra nem ébredett.
Amint egy kisértet őt megpillantotta,
"Ember, élő ember!" e szót kiáltotta,
"Kapjuk fel, vigyük el! mért olyan vakmerő,
Tartományunkba belépni mikép mer ő?"
És odasuhantak mind a kisértetek,
És körülötte már karéjt képeztenek,
És nyultak utána, de a kakas szólal,
S a kisértet mind eltűnt a kakasszóval.
János is felébredt a kakas szavára,
Testét a hidegtől borzadás átjárta;
Csipős szél lengette a síri füveket,
Lábra szedte magát s utra kerekedett.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 09/06/2012 09:02
Anh vẫn lang thang hết đó hết đây
Lành hẳn dần dần những cơn đau khổ
Vì mỗi khi anh ngắm hoa hồng đỏ
Anh cất trong trái tim, anh thấy nguôi dần
Hoa hồng nhặt trên mồ xanh I-lu
Anh đeo luôn trên cúc áo
Và khi anh say ngắm hoa hồng tươi đóa
Anh thấy vô cùng tươi thắm tâm tư
Một chiều anh đi. Đang mặt trời lặn
Khắp chân mây trải một hoàng hôn đỏ đắn
Rồi chạng vạng ráng hồng cũng xoá hẳn
Dưới tia ánh nhạt của vành trăng
Giăng còn đi. Khi trăng tắt đầu non
Anh dừng lại trong bóng đêm và mệt lử
Anh gối đầu lên mô đất cỏ
Cầu xin giấc ngủ cho thêm sức để mai đi
Anh nằm dài, anh thiếp li bì
Không biết chính nơi anh nằm ngủ
Là ngôi mộ vắng tanh, là ngôi mộ
Mà mô đất đã mủn qua thời gian
Khi giờ khuya khoắt đã sang
Mỏm các ngôi mộ hả ra toác hoác
Nhả những bóng mặc áo tang trắng toát
Nhả những con ma con mắt thâm sì
Tức thì chúng nhảy múa, chúng hát ca
Đất dưới chân chúng rầm vang run rẩy
Nhưng say sưa trong giấc mơ Giăng Dũng sĩ
Múa hát không thể làm anh tỉnh giấc mơ
Nhưng một bóng ma bỗng nhìn thấy Giăng ta
Ma thốt: "Một con người ư? Còn sống!
Tốt rồi. Mang nó đi! Tóm họng!
Ai cho phép dám vào đất đai đây? "
Rồi lũ bóng ma chạy đến, sát đất lướt như bay
Xong chúng tụ tập vây quanh Giăng Dũng sĩ
Nó mó người anh, khi con gà gáy
Gà gáy, chúng biến mất trong đêm
Tiếng gà gáy làm tỉnh giấc anh Giăng
Anh run run vì khắp người nghe rét
Rung lá cỏ trên mồ có cơn gió buốt
Giăng liền đứng dậy và lại lên đường