Thơ » Nga » Olga Berggoltz
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 12/02/2007 01:44
Ничто не вернется.
Всему предназначены сроки.
Потянутся дни,
в темноту и тоску обрываясь,
как тянутся эти угрюмые, тяжкие строки,
которые я от тебя почему-то скрываю.
Но ты не пугайся. Я договор наш не нарушу.
Не будет ни слез, ни вопросов,
ни даже упрека.
Я только покрепче замкну
опустевшую душу,
получше пойму, что теперь
навсегда одинока.
Oна беспощадней всего,
недоверья отрава.
Но ты не пугайся,
ведь ты же спокоен и честен?
Узнаешь печали и радости собственной славы,
совсем не похожей на славу отверженных песен.
Я даже не буду
из дому теперь отлучаться,
шататься по городу
в поисках света людского.
Я всё потеряла -
к чему же за малость цепляться.
Мне не во что верить,
а веры - не выдумать снова.
Мы дачу наймем и украсим
как следует дачу -
плетеною мебелью,
легкой узорчатой тканью.
О нет, ты не бойся.
Я так, как тогда, не заплачу,
Уже невозможно - уже совершилось прощанье..
Всё будет прекрасно,
поверь мне, всё будет прекрасно,
на радость друзьям и на зависть
семействам соседним.
И ты никогда не узнаешь,
что это - мертво и напрасно...
Таков мой подарок тебе - за измену
последний!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 11/02/2007 01:44
Đã sửa 7 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 12/07/2007 14:43
Chẳng có gì trở lại nữa đâu anh
Trời đã định thời gian cho khổ đau và hạnh phúc
Bỗng rơi hẫng vào tối tăm tủi nhục
chuỗi ngày sẽ kéo dài lê thê
Dài miên man như những dòng thơ u ám, nặng nề
Chẳng hiểu vì sao em vẫn giấu anh từ dạo ấy
Đừng lo sợ, anh ơi. Lời giao ước xưa còn đấy:
Không căn vặn hỏi han,
không cả nước mắt lẫn oán hờn
Em chỉ khép chặt hơn khoảng trống tâm hồn
Hiểu cùng cực rằng
từ nay cô độc!
Tàn nhẫn hơn mọi thứ trên đời
niềm tin mất đi ngấm vào tim như nọc độc
Nhưng sợ gì anh,
người chính trực, đường hoàng?
Rồi một ngày anh sẽ biết đến nỗi buồn và niềm vui sướng vinh quang
Không giống như người ta thường gồng mình lên ca ngợi
Em sẽ chẳng ra khỏi nhà
chẳng bước đi khắp phố phường diệu vợi
Chẳng kiếm tìm đâu chút sáng tình người
Mất hết rồi,
níu kéo chi giấc mơ bé xa vời
Chẳng còn gì để tin.
Mà niềm tin không tự vẽ ra được nữa!
Nào cùng thuê một căn nhà gỗ
rồi tô sơn đẹp đẽ trang hoàng
Bàn ghế mây mềm mại
những tấm vải ren họa tiết nhẹ nhàng…
Ồ đừng lo anh, em sẽ chẳng khóc nữa nào
như hồi ấy…
Mà cũng thôi không khóc được
Chia tay xong rồi. Ta đã bước…
Mọi điều sẽ tuyệt vời, em biết trước,
tin em đi, đời sẽ đẹp vô cùng
Để bạn bè vui sướng cùng ta,
để hàng xóm phải ghen hờn
Điều tuyệt diệu ấy vô vị làm sao, không có hồn sự sống
Nhưng sẽ không bao giờ anh hiểu được ra
Và đó chính là
món quà cuối cùng em dành cho anh
– người bội bạc!