Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Xuân Ôn » Thời kỳ ở nhà
何物閨房一女流,
剛腸凜凜日霜秋。
胡人可忍欺孤子,
姜氏何容負丈夫。
月炤頹城高節白,
霜侵貞石淚痕留。
陳朝二百年天下,
誰是人家的好逑。
Hà vật khuê phòng nhất nữ lưu,
Cương trường lẫm lẫm nhật sương thu.
Hồ nhân khả nhẫn khi cô tử,
Khương thị hà dung phụ trượng phu.
Nguyệt chiếu đồi thành cao tiết bạch,
Sương xâm trinh thạch lệ ngân lưu.
Trần triều nhị bách niên thiên hạ,
Thuỳ thị nhân gia đích hảo cầu.
Vẻ chi một người con gái ở chốn phòng khuê
Tấm lòng cương liệt bừng bừng như mặt trời và sương mùa thu
Người Hồ có thể nỡ lòng lừa dối người con mồ côi
Họ Khương mặt mũi nào lại phụ bạc với chồng
Trăng rọi thành hoang tiết cao càng thêm rạng tỏ
Sương rơi trên đá, ngấn lệ vẫn như nguyên
Thiên hạ nhà Trần trong hai trăm năm
Ai thực là nhà tốt duyên đôi lứa
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 04/06/2016 15:10
Vẻ chi chút phận khuê phòng,
Mà gan ví tựa vừng hồng sương thu.
Lừa ngôi hoạ có giặc Hồ,
Gái Khương đâu lãng tình xưa phụ chồng.
Thành hoang trăng dãi tiết trong,
Đá trinh sương đọng ngấn dòng lệ sa.
Hai trăm năm ấy bấy giờ,
Hỏi ai đáng mặt xe tơ hảo cầu.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 12/02/2019 11:54
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 29/10/2020 06:56
Vẻ chi một gái chốn khuê phòng
Cương liệt lòng sương thu ánh hồng.
Lừa dối giặc Hồ con côi cút,
Nàng Khương nào lại phụ bạc chồng.
Tiết cao trăng rọi càng thêm tỏ,
Trên đá sương rơi, như lệ dòng,
Thiên hạ nhà Trần trăm năm đó,
Hỏi ai thực tốt với duyên không?