Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
3 bài trả lời: 3 thảo luận
1 người thích

Đăng bởi saoviet vào 10/09/2008 01:13, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi saoviet vào 17/01/2009 03:53

Tặng Em

Choàng lên thân thể em mây trắng dệt nghìn năm lụa trời non nõn trắng
Em bồng bềnh thức ngủ phía anh ru
Anh ru biển mơn man bọt sóng xoả mòn đêm ôm bờ cát
Anh ru cây rải lá chỗ em nằm
Anh ru gió lang thang mềm hơi thở
Yêu vỗ về có theo suốt trăm năm…

Ru cô đơn chìm vào da thịt đêm trắng buốt
Ru đau thương hoang hoải dấu lưng trần
Ru bàn tay biết yêu
Ru bàn chân biết nói
Ru bờ mi rưng lệ bóng tuổi tròn

Ngày tháng mỏi buồn
Đường xa mỏi nhớ
Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở
Mỏi mặt người mặt giấy
Mỏi hoa nở hoa tàn
Mỏi cay đắng hân hoan…

Ru căn phòng ảo mờ khung tường trắng
Ru nghĩa trang trắng phớ vết thư xưa
Trước mặt sau lưng chập chờn ảo mộng
Đêm tan vào hoang vắng tiếng ru mưa…


3-6.5.2008

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Lời bình của Vương Cường

Đẹp quá! Không thể nói khác được, đầy mơ mộng và rất hiện thực, tình yêu đạt đến đỉnh rồi mới có thể có những câu thơ dịu êm đến thế, người ru cũng “bị” ru, một bức tranh nhoà trong lời ru ấy với một giai điệu mượt mà êm dịu, vui tươi hơi trầm:

Choàng lên thân thể em mây trắng dệt nghìn năm lụa trời non nõn trắng
Em bồng bềnh thức ngủ phía anh ru
Vui chưa hết bỗng ta lại phải sang một trạng thái khác, buồn, lời ru có vẻ rủ rỉ hơn và hình như có cả tiếng khóc thầm, sao nghe lời ru mà lòng ta có gì cũng tan nát theo lời ru ấy. Có lẽ người ru và người được ru đã trải qua những năm đau buồn của số phận, nỗi đau buồn chìm thật sâu trong từng lời ru:
Ru cô đơn chìm vào da thịt đêm trắng buốt
Ru đau thương hoang hoải dấu lưng trần
Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở
Tôi đã bị hút theo lời ru, từ ru em đến ru cô đơn, ru đau thương, ru bàn tay, bàn chân... Ru nhưng càng ru ta càng không thể ngủ được, càng ru càng thức, một nỗi buồn lan toả trong từng lời ru. Có một giọt nước mắt lăn chìm trong từng lời ru cùng với sự tha thiết vô cùng. Lời ru đó da diết quá chừng, không gian và thời gian không có lỗi gì nhưng nó chứng kiến nỗi đợi chờ của cả hai con người “Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở”:
Ngày tháng mỏi buồn
Đường xa mỏi nhớ
Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở
Mỏi mặt người mặt giấy
Mỏi hoa nở hoa tàn
Mỏi cay đắng hân hoan…
Đã ru thế tưởng nỗi đau thương cũng đã đến đỉnh rôi, lời ru vẫn chưa dừng lại, nỗi đau còn nhiều lắm, hình như nỗi đau chập lại. Nhưng ru nghĩa trang đến trắng phớ thì quả thật ngoài tưởng tượng của người đọc, và cũng là câu thơ NTT nhất! Tôi chưa đọc được câu thơ nào mà làm mình dựng tóc gáy như thế. Hình như tiếng ru cũng nhỏ dần và tiếng ru đã là nước mắt, tiếng ru đó đã tan vào tiếng ru mưa. Sự cộng hưởng này làm ta chìm đi và trào dâng một tình thương kiếp người vô hạn...
Ru căn phòng ảo mờ khung tường trắng
Ru nghĩa trang trắng phớ vết thư xưa
Trước mặt sau lưng chập chờn ảo mộng
Đêm tan vào hoang vắng tiếng ru mưa…
Thơ anh Tạo vốn giàu thi ảnh, nhưng không phải ở bài nào cũng được như thế. Nhưng ở bài này thật sự là một thi sĩ Nguyễn Trọng Tạo của xa xưa. Thơ đầy thi ảnh, và vì thế nó ám ảnh muốn xoá cũng không được vì chính ta tự giác buồn tha thiết theo thơ! Thơ không rên mà lòng ta rỉ, thơ không kêu mà lòng ta đau, thơ không trách mà lòng ta xót, thơ cứ thế mà đi vào lòng ta để tự ta đánh thức dậy trong ta một tình thương yêu con người mạnh liệt. Hình như ta muốn hét vang lên một tiếng để ra khỏi ma trận tự bủa vây mà ban đầu thơ dẫn ta đi...

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Lời bình của Minh Thuỳ

Ngày tháng mỏi buồn
Đường xa mỏi nhớ
Những trắng đêm mỏi thăng trầm bồi lở
Mỏi mặt người mặt giấy
Mỏi hoa nở hoa tàn
Mỏi cay đắng hân hoan…

Ru căn phòng ảo mờ khung tường trắng
Ru nghĩa trang trắng phớ vết thư xưa
Trước mặt sau lưng chập chờn ảo mộng
Đêm tan vào hoang vắng tiếng ru mưa…

Đọc những câu thơ này sao mà thấy buồn lây, buồn như sắp tan ra cùng với bóng đêm đang tàn dần, tàn dần... Thì ra tôi đã hiểu ru trắng còn có nghĩa là ru trắng một đêm buồn. Cám ơn nhà thơ rất nhiều.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Lời bình của Anh Thái

Anh Thái Canada:
Tôi đọc nhiều thơ anh Nguyễn Trọng Tạo từ hồi còn ở trong nước, thấy thơ anh luôn chứa chất nỗi buồn đa cảm và nhân hậu, ví dụ trong bài Xonnê buồn anh đã viết: "buồn ơi buồn có thương tôi/ đừng làm tôi phải mồ côi nỗi buồn". Hôm nay đọc được bài thơ mới của anh tôi thấy anh Tạo vẫn còn dồi dào nỗi buồn người cùng nỗi buồn nhân thế. Tôi không rõ đây có phải là bài thơ tặng riêng một Em nào đó không, nhưng tôi đọc cũng thấy cả một nỗi buồn mơn man chua chát xâm chiếm hồn tôi. Tôi nhớ quê hương nên cũng thấy nỗi buồn đó chính là nỗi buồn quê hương xứ sở. Có thể là do tâm trạng lúc đọc bài thơ này mình cũng đang buồn nhớ da diết về mẹ và những người bạn ngày xưa. Nhà thơ thông cảm cho tôi nếu có gì không vừa ý.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời