Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 18/01/2015 12:07

Chưa bao giờ nóng thế
muốn đập phá một cái gì
muốn quăng mọi thứ vào sọt rác

Muốn gào lên
ném những lời thậm tệ
vào những kẻ đang thản nhiên chạy từ khu nghỉ mát này
đến resort kia
bằng xe biển xanh
thản nhiên tán gẫu, chơi game
làm chuyện động trời
trong phòng lạnh
được trả tiền bằng ngân sách.

Nóng đến mức nhận ra mình thảm hại
chỉ quen tự huyễn hoặc bằng sự cao siêu
với đám đông kia thơ chả bằng vại bia cỏ
ít nhất còn làm người ta đỡ khát
thơ phú chẳng đủ tiền mua quạt lạnh cho con

Chạy xe ra đường
đi mà không biết đi đâu
hàn thử biểu chỉ bốn mươi hai độ
muốn vỡ tung cái đầu.

Nếu mắt không bất chợt chạm vào
những người thợ nề ngất ngưởng trên cao
cặm cụi miết từng mạch vữa
những thanh niên lui cui đào thuê hố móng
phồng rộp lưng trần
bà bán hàng rong khản hơi sân bến xe rát bỏng
chị đồng nát oằn lưng gánh tả tơi
lầm lũi leo dốc nắng…

Sẽ không biết mình còn nóng đến bao giờ?

Gõ phím liên hồi
cho cơn nóng tan dưới ngón tay
để thấy mình may mắn.
cho cay đắng đổ vào trời xanh
để thấy mình vô lý
khi những vạt lưng đẫm mồ hôi ngoài kia
đang oằn mãi xuống.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]