Thôi thôi càng nói lại càng rầu,
Mảnh áo đêm khuya thấm hạt châu.
Việc nước ai làm ra đến thế?
Cơ trời còn biết ngóng vào đâu?
Hai bên gánh vác vai thêm nặng,
Muôn dặm xa xôi bước khó mau.
Giận biển sầu non như chẳng chuyển,
Câu thơ tín quốc để về sau.


Khi Pháp càng mạnh và tăng cường bắt bớ, nhiều nhà ái quốc bị sa lưới, số đông ở hải ngoại phải tạm ngưng hoạt động, người thì làm ruộng chờ thời, người thì kiếm chỗ dạy học. Chán ngán thế cuộc nhất là Nguyễn Thượng Hiền, thấy con một nhà cách mạng mà đi làm mật thám cho Pháp, nên nản chí, đầu thiền gõ mõ ở Hàng Châu, sau khi gửi cho đồng chí bài thơ này.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]