Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Quang Hưng
Đăng bởi tôn tiền tử vào 17/11/2015 08:09
Phía trong những tấm gỗ này
Chúng ta đã ở một đời sống
Những ngày ẩm ướt dốc Dao đỏ hoa mận trắng rì rào
Chúng ta đi vắng lâu một cách đáng ngờ
Đời sống vẫn lên từng mắt lá
Bây giờ ngôi nhà được chuyển xuống dựng trên miếng đất khác
Tiếng lửa ấm tiếng người còn vang trong thớ gỗ
Những người cùng uống rượu ăn cơm mười năm trước
Nay không còn thấy mặt
Nụ cười đâu đó vang trên mây
Quỳ áp mặt vào gỗ
Thấy năm tháng kéo nhau hiện ra
Cùng ngồi quanh mâm bát
Lửa lại reo phía trong những tấm gỗ sương mù
Trên đất ẩm, chúng ta lại ngồi bửa ngô
Tro lúc nào cũng nóng
Mắt lúc nào cũng sáng
Tai nghe được tiếng chó sủa từ bản vắng
Nghe thấy ánh mắt chăm chú mũi kim thổ cẩm
Vải đen thêu đỏ thêu vàng
Tiếng người tươi như mới nhuộm
Trong những tấm gỗ thơm ngát mùi nước mắt
Chúng ta lại nhặt đậu
Những hạt đậu nhảy nhót như tiếng nói người trên núi cao
Như những dấu chân lên dốc Tả Chải
Bây giờ vẫn còn in ở đấy
Chúng ta trở lại, chạy vội lên để đặt lại bàn chân mình
Chỉ thấy đất rớm máu
Trong khói, cửa ngôi nhà từ từ mở ra
Nhưng chúng ta không thể nào bước vào được!