Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Nguyễn Huy Tự » Hoa tiên truyện
Đăng bởi Vanachi vào 25/10/2005 13:40
Về song vò võ mày châu,
660. Một phen gặp gỡ, thêm sầu một phen.
Với hoa những ngại ngùng duyên,
Thôi hờn nụ thắm, thời ghen nhuỵ vàng.
Sóng tình sao khéo mênh mang,
Trúc mai sao khéo mơ màng chăng ai?
665. Ngại ngần khi lại trang đài,
Tấm riêng, riêng để chất cài một bên:
“Thảo nào yến mối, oanh tin,
“Thấy tình thực cũng đã nên là tình.
“Nhửng nhưng nước vốn xuôi doành,
670. “Hoa sao hoa khéo rập rềnh chào xuân.
“Lời đâu quyến luyến thanh tân,
“Rủ rê gió sở mây tần bởi ai.
“Nói chi phong vị lâu đài,
“Vả trong khách huống lữ hoài biết sao.
675. “Thà cho xong một bề nào,
“Chẳng thà cách trở lân giao nhường này”.
Non xuân trễ chút mái mây,
Phượng xo phiếm lựa, loan gầy bóng treo.
Ngẫm nên Hương đã biết chiều,
680. Trình: “Sao như thể có điều chi đây?”
Dạy rằng: “Hiu hắt hơi may,
“Chiều thu nhường cũng nên say chiều người”.
Mượn thu Hương lại uốn lời,
Tả nơi thu cảnh bàn nơi thu tình.
685. Đá đưa như gỡ tằm oanh,
Gạn lời nàng mới đinh ninh dạy cùng:
“Đã là thác dạ gởi lòng,
“Liệu xem! lọ phải gạn gùng làm chi.
“Người hay gỗ đá chi chi,
690. “Đã đành tình ấy còn suy nỗi này.
“Thói đời giọt nước làn mây,
“Đấu nào ao được vơi đầy mà tin.
“Lại khi đôi lứa kén duyên,
“Biết là đã hẳn như nguyền cho chưa...
695. Bấy giờ chẳng bõ bây giờ,
“Luống đây điều nghĩ, mà dơ trò cười”.
Hương rằng: “Thực cũng như lời,
“Thấy chàng ẩn trạng khác vời thường nhân.
“Nền thi lễ, nếp đai cân,
700. “Giá nào dẫu nhắc đồng cân cũng già.
“Nghĩ người lại ngắm vào ta,
“Nhân sinh đệ nhất thật là lứa đôi.
“Ngọc lành được giá thì thôi,
“Làm chi đợi đến những lời ong ve.
705. “Dù khi bạc mẫu, trầm tre
“Châu nên đấu, gấm nên xe cũng liều.
“Từ xưa tài sắc còn nhiều,
“Để gương ngẫm lại bao nhiêu đấy mà:
“Aải Vân oán điệu tỳ bà,
710. “Giấu giày non mã sương pha nên đồ.
“Buồm mây khói toả năm hồ,
“Lăm tăm bờ cỏ sông ô khắp đường.
“Tưởng nơi cung lạnh ngòi ngang,
“Phú Tương Như dễ mấy vàng chuốc nên.
715. “Sao bằng đôi lứa phỉ nguyền,
“Chữ tình thêm vẹn, chữ duyên càng nồng.
“Nghĩ lòng dù chẳng quyết lòng,
“Cắm sào đợi nước chờ trong được nào”
Dở lời chưa dạy rằng sao,
720. Tiểu hoàn đâu đã pha vào việc ngang.
Chắc tin Hương những trễ tràng,
Ngóng tin ai, những mơ màng chờ thăm.
Tiết thu vừa giữa đêm rằm,
Viện thơ họp thưởng sân cầm đua chơi.
725. Trước lơn riêng nặng một người,
Tờ duyên lần dở, chén mời để dưng.
Hoa tay trúc động đè chừng,
Nhác trông cửa tía, vội ngừng gác son.
Tiêu đâu rủ phượng véo von,
730. Một xoang như gợi nước non mấy niềm.
Phất phơ tơ liễu buông rèm,
Nửa sân lưu lệ bóng thiềm xế ngang.
Nói cười sang sảng gieo vàng,
Thảnh thơi với Nguyệt với Nhang trước đình.
735. Dạo ra đến trước tự tình:
“Gọi là được thoả bình sinh ít nhiều.
“May đây xin một hai điều,
“Đêm lành khéo lẽ sương gieo hẹn lành”
Tỏ chơi Nguyệt hãy đành hanh:
740. “Rằng đây chẳng phải là gành Mã đương.
“Liệu xin bảo trọng phải đường,
“Nặng lời trẻ mỏ, bằng nhường chẳng thông”
Nấu nung đâu sẵn lò lòng,
Chợt nghe thoạt đã đôi dòng nhường pha.
745. Nỗi niềm thỏ thẻ gần xa,
Một chiều càng một thiết tha một chiều.
“Nỡ vì một nỗi bấy nhiêu,
“Ngấn bào giọt ngọc ít nhiều thử coi.
“Thương ưa phải sự ép đòi,
750. “Lượng xuân đành quyết hẹp hòi chốc ru!
“Thẳm cao dám trách trăng thu,
“Trách chăng trách lẫn đường tu vụng về”.
Mấy lời năn nỉ tỉ tê,
Xót vì Hương cũng ủ ê khôn hàn.
755. Ngập ngừng ra trước khuyên van,
Rằng: “Trong tình ý thế gian hiếm tày.
“Vàng bền ví quyết chẳng lay,
“Không gươm mà cũng đang tay nỡ người.
“Khuôn duyên trộm nghĩ linh đời,
760. “Giẩy giun báu nước hương trời sánh nhau.
“Chung tình trước một ai đâu,
“Càng dan díu lắm, càng âu yếm nhiều.
“Chén tương rủ khách Lam kiều,
“Bữa huân nơi rước, cung tiêu chốn mời.
765. “Ấy trên tiên, nọ dưới người,
“Pho tình biết mấy mươi nơi còn truyền.
“Trong duyên gặp gỡ là duyên,
“Trọn tình vẹn vẻ đôi bên mới tình.
“Trong quyền mà chẳng dời kinh,
770. “Dám xin rộng chuẩn mảnh tình tôi con.
“Hội này người họp trăng tròn,
“Niềm son giải một chén son cùng thề.
“Một là giai tiết phòng khuê,
“Hai là mượn kẻ liệu bề mối manh.
775. “Đào non sớm nghĩ thơ lành,
“Vui vầy một hội nức danh muôn đời”.
Được lời sinh lại thêm tươi,
Đỡ lời Nguyệt cũng kíp lời gửi qua.
Nàng nghe ngần ngại nét hoa,
780. Đăm đăm lặng ngắm bóng nga biếng rằng.
Nguyệt, Hương biết ý dùng dằng,
Tiệc bày ghế sắp dăng dăng trước đình.
Trên yên bút giá hương bình,
Tiên hoa ngày trước để dành hai trương,
785. Tiên thề tay thảo một chương,
Trọn lời chép núi, đầy hàng tạc sông.
Chứng trên vằng vặc vừng trong,
Lại ghi Hương, Nguyệt trên giòng cuối trương
Triện thành nghi ngút tuôn nhang,
790. Mấy lời khấn nguyện mặc chàng trước sau.
Eép nài nể ý đôi hầu,
Vén xiêm ngồi xuống gật đầu vài phen.
Văn thề trao chịu hai tiên,
Kìa lòng vàng đá, nọ nguyền tóc tơ.
795. Yỷ hoa song sóng người thơ,
Bóng lồng chung vẻ, hương đưa lẫn mùi.
Cờ lòng nghe cũng láng lai,
Trong khi gắn bó ra chồi lần khân.
Nàng rằng: “Bồ liễu chút thân,
800. “Móc đường những lệ chúa xuân phải phiền.
“Trăm năm nhẹ một tấm nguyền,
“Vừng soi đã hổ với trên đỉnh đầu.
“Thề lòng đợi bến Hà châu,
“Đợi đâu trên bộc trong dâu ru mà!
805. “Dám xin tính rộng toan xa,
“Bảng vàng treo đã, đuốc hoa vội gì”,
Một chiều thêm một nể vì,
“Lọ: mây ngồi, với: mưa đi, mới tình”.
Chuyện trò thêm gắn sắt đanh,
810. Dùi sương chợt mảng trên thành điểm năm.
Giục ai giọt lệ khôn cầm,
Rốn thêm căn vặn, lưu tâm mấy lời.
Sầu đâu cũ mới xui người,
Bên băng gác tía, bên dời song thưa.
815. Những đành cải bén kim ưa,
Máy thiêng đâu đã nhiệm lừa biết đâu.
Lương gia vào các bấy lâu,
Sáng soi gương đức, rộng lâu nền bình.
Vạc mai chán nếm tràng danh,
820. Rau thuần chạnh nhớ mùi canh ngọt ngào.
Làm chi một giấc lá hươu,
Ràng nhau đầu gạc ốc bâu khó lòng.
Dẫn nhàn gửi dưới bệ rồng,
Đền xuân yến mở, cửa đông tiệc này.
825. Vẻ vang rờ rỡ gấm ngày,
Ai ai chẳng muốn bạn bầy với tiên.
Có Lưu Lại bộ bạn hiền,
Là người bản huyện cũng xin viện lề
Dòng theo một cữ thuyền về,
830. Sớm đưa bến sỹ, hôm về sông dâu,
Pha phôi trăng mạn giò lèo,
Rộng ngâm vân thuỷ bơi chèo yên ba.
Khi vui thóc mách chuyện nhà,
Họ Lưu một gái, tên là Ngọc Khanh.
835. Tuần mười lẻ bảy xuân xanh,
Người trang trọng nết đoan trinh vẹn mười.
Rõ tin, Lương mượn chén mời:
“Đường quan anh cũng nhác đời như em.
“Vòng trần hẳn đã không thèm,
840. “Chút nguyền du Nhạc còn hiềm chửa nguôi.
“Trộm toan kén lứa chọn đôi,
“Tấn Tần có lẽ với người phồn hoa.
“Thôi thì ta lại biết ta,
“Chỉ e rêu cỏ biết là nên chăng?”
845. Cạn lời Lưu mới thưa rằng:
“Từ vào thi chất xem bằng Long môn.
“Một lời đã với nước non,
“Vâng xe mối chỉ cho tròn duyên tơ.
“Quản bao tuyết đợi, sương chờ,
850.“Xin đem dây sắn may nhờ bóng thung”.
Khiển tình mấy chén thung dung,
Việc hai nhà, để hai lòng định nên.
Dập dìu buồm nghĩa gió duyên,
Lòng tên thuyền cũng như tên chiều lòng.
855.Non xuân mới rõ làn trông,
Cờ bay ngọn gấm, xe lồng thức mây.
Giang đình đôi ngả cia tay,
Lương đài gióng ngựa ruổi ngay quê nhà.
Dập dìu cầm sắt xướng hoà,
860. Phu nhân đã giục tin ra rước chàng.
Tướng công dẫn sự dọc đường,
Gặp Lưu cao nghĩa, được nàng tốt đôi.
Nhà huyên thêm nỗi lòng vui,
Người băng đưa thiếp đã sai đệ trình.
865. Dự trao một lễ cho đành,
Lệ thường chẳng nỡ chờ sinh trễ ngày.
Sinh vừa vâng thấy tin bay,
Tạ từ cậu thị sắp bày qui trang.
Lại sang bái tạ đài Dương,
870. Tiễn đưa ông mới tỏ tường lòng riêng:
“Nỗi lòng luống những cấn quyền,
“Chút còn e lệ cho nên ngại ngùng.
“Lời quê hãy gửi Tôn ông,
“Bấy lâu trộm đã ơn lòng thầm yêu.
875. “Ngây thơ một chút yêu đào,
“Khuôn vàng cho lĩnh ít nhiều là may.”
Nghe lời như cởi niềm tây,
Tạ từ thôi lại dạo ngay sảnh đình.
Gặp Hương mới kể sự tình:
880. “Xin nhờ dì gió đệ trình trướng loan.
“Một mai vội gióng Dương quan,
“Diện từ xin giải niềm đan mấy lời”.
Chợt nghe chín khúc tơi bời,”
Thềm lan lặng đứng vội dời gót lan,
885. “Duyên ưa mai liễu một đoàn,
“Nay ai đã vội giở màn đình Cao.
Sinh rằng: “Chút nghĩa tương giao,
“Chưa cùng sum họp nỡ nào chia phôi.
“Dắt tơ nay mới vâng lời,
890. “Đành hay người định thời trời phải theo.
“Sớm khuya gác gấm buồng thêu,
“Ngọc vàng mình phải nưng niu lấy mình.
“Dập dìu lá thắm chim xanh,
“Quả mai chi để trên cành bảy ba.
895. “Tình xa bao quản người xa,
“Tương tri có thế mới là tương tri”.
Rằng: “Nay nam bắc phân kỳ,
“Đã đành trời nọ trăng kia mới lòng.
“Gió mây hãy gắng chí hồng,
900. “Trông mong cho bõ tấm lòng bấy nay”.
Mặt nhìn chẳng nỡ rời tay,
Non xa liễu đã tơ xoay bóng vàng.
Gửi tình nửa ngọn cành dương,
Hồn quê thơ thẩn như dường theo ai.
905. Tuyệt mù cây khuất bóng người,
Ngại ngần năm bước ra mười về hiên,
Thanh gươm cặp sách xuống thuyền,
Lưng khoan chất thảm, đầy then chứa sầu.
Song bồng mưa vẩy gió mau,
910. Trận nhàn chép nhớ, ngọn lau gảy buồn.
Dòng xuôi một giải nhường tuôn,
Đầu mui đã thấy hương thôn gần gần.