Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Hoài Nhơn
Đăng bởi hongha83 vào 17/03/2009 03:09
Thiếp rơi bén nẻo đất chàng
Thấu dâng ẩm ướt muộn màng tận nhau
Chẳng xanh được thuở ban đầu
Xin đừng lay bạc nỗi sầu tháng năm
Tay chàng như cỏ nhú mầm
Để cơn mưa thiếp khôn cầm hạt rơi
Qua lần hội ngộ chàng ơi
Thiếp về khô cháy cuối trời cô đơn