Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Hữu Quý
Đăng bởi nguyễnvănbình vào 20/03/2010 00:35, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 20/03/2010 06:16
Tôi soi vào Nước ngàn xưa
thấy dân đi cấy với vua đi cày
núi Hùng chim Lạc rợp bay
hoang sơ xóm mạc, tháng ngày hồn nhiên
Thậm thình, vọng tiếng chày đêm
Lúa Giao chỉ đã chín lên hai mùa
trời tròn đỏ nắng, trắng mưa
đất xanh cây cỏ, gió lùa ba sông...
Tôi soi vào Cội nguồng trong
thấy Tiên là Mẹ, thấy Rồng là Cha
thấy mình là nụ là hoa
hương thơm từ thuở xưa xa thơm về
Thạm đồng dung nhịp đam mê
ngìn năm kẽo kẹt... sinh quê đẻ làng
rộng dài một dải giang san
linh thiêng Trời Đất đa mang khởi đầu!
Tôi soi vào Cõi lắng sâu
thấy voi đáng giặc về Chầu Tổ Tiên
ráng hồng ngựa sát bay lên
áo bào để lại bồi đền phù sa
dẻo thơm kính Mẹ dâng Cha
miếng cơm dịu sắn, tương cà nuôi nhau
vôi nồng quấn quýt trầu cau
ai du thắm thiết nỗi đau lỡ làng...
Tôi soi vào Chốn nhân gian
thấy trong cát min dịu dàng trái tim
mịt mù tăm cá, bóng chim
cái duyên lặn lội đi tìm cái duyên
núi che lán, sông chở thuyền
bão giông, ôm lấy lời nguyềm trăm năm
lứa đôi,cứ vậy nồng nàn
gái trai thành nước non ngàn dặm xanh.