Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Anh Nông
Đăng bởi Kim Diệu Hương vào 23/09/2008 02:27
- Con cháu
Chúng bay ơi!
Sao lại nhốt " ông tổ" chúng bay trong cũi sắt?
Sao lại cười lất ngất?
Đít đoi ta đỏ choét
Này cái đuôi thượng cổ vẫn ngo ngoe.
Đừng có mà mất gốc!
Nguồn gốc có còn là vinh hạnh?
Hỡi cái đuôi hoang dã phất phơ kia?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Kim Diệu Hương ngày 02/12/2010 07:51
Tôi có bài thơ LỜI CHÚ VƯỢN Ở VƯỜN HOA T.B (THÁI BÌNH), đã gửi lên mạng http://www.thivien.net/ năm 2008, ai là thành viên mở ra vào xem ở mục tác giả Nguyễn Anh Nông, sẽ thấy nó nằm trên ấy( cụ thể là địa chỉ: http://www.thivien.net/vi...ID=OhFYCrS0UA8ujiLGotCcCw ) Nguyên văn bài thơ đó, như sau:
LỜI CHÚ VƯỢN Ở VƯỜN HOA T.B
- Con cháu
của ta ơi!
Sao lại nhốt " ông tổ" chúng bay trong cũi sắt?
Sao lại cười lất ngất?
Đít đoi ta đỏ choét
Này cái đuôi thượng cổ vẫn ngo ngoe.
Đừng có mà mất gốc!
Nguồn gốc có còn là vinh hạnh?
Hỡi cái đuôi hoang dã phất phơ kia?
T.B, 1992
Hà Nội, 22.8.2008
Hôm nay, tôi vào mạng bác trannhuong.com, đọc bài của nhà thơ nhà báo Bùi Hoàng Tám nhan đề CHẾT DƯỚI TRỜI XANH và KHÁT VỌNG TỰ DO theo địa chỉ http://trannhuong.com/new...-và-KHÁT-VỌNG-TỰ-DO .
Khi đọc đến 2 bài thơ in dưới bài viết thì tôi thật sự giật mình, vì Bùi Hoàng Tám cũng lấy cảm hứng và viết về cái con vật mà tôi đã từng viết. Tất nhiên, hai người có hai giọng thơ, hai cách nhìn khác nhau, mời bạn cùng đọc:
Chết dưới trời xanh
Với một con vượn ở vườn hoa Thái Bình
Thôi
Đừng kêu nữa vượn ơi!
Lời mày hú sao mà thê thảm quá
Ta sẽ vỡ
Dẫu hồn ta là đá
Hú…hù…hu…!
Thăm thẳm xoáy vào tim.
Nhớ bạn bè
Nhớ bố mẹ, anh em
Nhớ những buổi chiều vàng chuyền cành hái trái…
Nhưng giả sử ta trả tự do cho mày
Liệu núi rừng kia có nhận lại mày không?
Không anh em
Không cả bạn bầu
Mày không còn nhớ cách trèo cây hái quả?
Rồi mưa nắng
Rồi còn thú dữ
Ra khỏi chốn giam cầm
Mày - vẫn - phận - tù lao…!
Nhưng ta biết
Mày thèm khát tự do
Vẫn mơ giấc mơ rừng
Dẫu cái chết với mày là không tránh khỏi
Ta cầu cho mày
Còn đủ sức trèo lên đỉnh núi
Hú một hơi dài
Rồi
Chết dưới trời xanh!
ĐÔI LỜI BÀN THÊM
Tôi (NAN) và Bùi Hoàng Tám đã từng cùng là Hội viên Hội Văn nghệ Thái Bình, chúng tôi quen nhau từ năm 1992, loanh quanh làm sao lại gặp nhau và cùng sống ở Hà Nội, lại cũng làm báo và làm thơ và nhiều cái cùng nữa, tuy sống ở Hà Nội nhưng chúng tôi ít gặp nhau, vì công việc, hoàn cảnh và …Tôi mến anh vì tài thơ, tài báo và nhiều cái tài khác, còn anh hẳn là cũng quí tôi vì chưa có gì để viết về nhau he he…nói vậy để thấy, chúng tôi không ai bảo ai, mà cùng viết về một con vật mà ai ở Thái Bình, gần thành phố miền quê lúa ấy- những năm đó sẽ biết về con vượn nhảy nhót nhanh nhẹn và tiếng hót lanh lảnh người ở xa mấy trăm mét vẫn nghe thấy. Tất nhiên hai thằng chúng tôi làm thơ không chỉ để nói về con vượn…
Hà Nội, 28/11/2010
NGUYỄN ANH NÔNG
Nguồn:
http://anhtuan123.blogtie...1/28/p5037755#more5037755
Gửi bởi Kim Diệu Hương ngày 02/12/2010 07:53
Bùi Hoàng Tám
Vừa rồi, Nhà thơ Nguyễn Anh Nông công bố bài thơ anh viết về chú Vượn ở vườn hoa Thị xã Thái Bình và tỏ ra vui mừng vì tôi (Bùi Hoàng Tám) và anh cùng viết về chú Vượn này, các "tư tưởng nhớn" gặp nhau". He!.
Thực ra thì cho đến thời điểm này, không chỉ có tôi và Nguyễn Anh Nông viết về nó mà chú Vượn này đã đi vào "đời sống thi ca" của người dân Thái Bình từ trước đó rất lâu.
Tôi không biết chú Vượn này xuất hiện ở vườn hoa Thị xã Thái Bình thời điểm nào nhưng chắc chắn là nó phải có mặt ở đó từ những năm đầu thập niên tám mươi. Cái thủa mà cả nước còn đang chìm trong men say chiến thắng, suốt ngày ra rả "bài ca làm chủ" của những con người mới xã hội chủ nghĩa. Nào là làm chủ xã hội, làm chủ khoa học kỹ thuật, làm chủ thiên nhiên... Chúng tôi, lũ thợ xây - phu hồ cũng được học hàng tháng trời bài ca chính trị để biết mình là những chủ nhân ông. Làm chủ nhưng mà đói, rất đói. Đói đến mức có 10 giấc mơ thì 9 giấc mơ được tọng cái gifddos vào mồm. Vì đói nên khi đó xuất hiện nhiều hình thức làm ăn kinh tế để "tự cứu mình trước khi trời cứu". Tất cả các cơ quan, công sở đều bung ra làm kinh tế ba. Dạo đó, ở Thái Bình có bài ca dao rất quen thuộc khái quát việc "bung ra" này. Bài rất dài nhưng tôi chỉ nhớ 4 câu kết:
"Bệnh viện thì bán bóng đèn
Ủy ban thì bán thuốc hen, thuốc ruồi
Chỉ còn có mỗi ông Mơi
Bán thuốc chữa B... là đúng chức năng"
Lại kể chuyện ông Mơi.Ông Mơi nhân vật được đưa vào kho tàng tục ngữ, thành ngữ Thái Bình. "Cực kỳ ông Mơi" là để chỉ cái gì tốt nhất, hoàn mỹ nhất! Ví dụ để chỉ cái xe máy rất tốt, người ta bảo: Con xe này cực kỳ ông Mơi. Một cô gái đi làm tóc về, hỏi: Tóc em đẹp không? Cực kỳ ông Mơi! Ông Mơi xuất thân là một y sĩ thời Pháp. Da dẻ hồng hào, tóc bạc trắng như cước. Ông bà không có con và rất nổi tiếng bởi tài chữa các bệnh hoa liễu. Ai mắc bệnh tim la, hủi lậu, đến ông chữa là khỏi ngay. Có câu "Cực kỳ ông Mơi" là do thế.
Trở lại với bài ca dao về chú Vượn ở vườn hoa Thái Bình. Hình như do suốt ngày phải ca bài ca làm chủ nhưng nghèo đói, đặc biệt là nhà cửa dột nát nên niềm mơ ước của các chủ nhân ông là có được cái nhà bằng bê tông. Trong khi những ông chủ thì phải chui rúc trong những mái nhà tranh, nhà ngói dột nát thì chú Vượn với chú gấu ở vườn hoa lại có hẳn cái nhà mái bằng bê tông rất chắc chắn, khinh thường giông gió. Có lẽ trong cơn ":ghen ăn tức ở" mà một "thi sĩ" nào đó đã bức xúc thốt lên:
Thái Bình có cái vườn hoa
Có bầy khỉ gấu ở nhà bê tông
Khỉ gấu mày có biết không
Chúng tao là chủ mà không có nhà (bê tông)?
Bây giờ thì cả ba chúng tôi (Nguyễn Anh Nông, tôi và chú Vượn) đều "cực kỳ ông Mơi"!
Bùi Hoàng Tám
Nguồn:
http://trannhuong.com/new...-THƠ-MỘTCON-KHỈ-VÀ-