Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn An Bình
Đăng bởi NGUYÊN AN BÌNH vào 18/10/2023 21:12, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Admin vào 23/10/2023 09:25
Tôi đứng trước Đài Tưởng Niệm “Reflecting Absence”
Giữa trung tâm phức hợp mới New York
Một ngày tháng năm trời xanh thẳm
Bên hai hồ nước rộng mênh mông tràn đầy ngọn gió
Nghe nước chảy suốt ngày đêm xuống giếng sâu
Thầm thì không dứt trong tiếng gọi của hư vô.
Những bờ đá khắc tên người chìm trong cơn khói lửa
(Những cái tên làm thành chứng trầm cảm triền miên,
tồn tại mãi trong lòng nhiều thế hệ)
Tay chạm khẻ vào những nét khắc rất sâu
Như chạm vào vết thương và nỗi đau nước Mỹ
Tôi đã thấy người phụ nữ đặt hoa trên một cái tên nào đó
Và cố ngăn dòng nước mắt
Bao năm rồi họ vẫn không quên
Thảm kịch kinh hoàng trong một ngày tận thế.
Ngày 11-9, một ngày không hẹn trước
Hai tiếng nổ kinh hoàng như xảy ra cùng lúc
Hai toà tháp đôi Bắc, Nam phút chốc
Sụp đổ
Trước cái nhìn đầy tuyệt vọng
Khi ngọn lửa bốc lên
Huỷ diệt.
Cú địa chấn kinh hoàng chạy suốt chiều dài nước Mỹ
Thành nỗi ám ảnh triền miên
Không bao giờ dứt
Những mảnh dầm từ toà tháp đôi ngày ấy
Đã có mặt khắp nơi trên nước Mỹ
Thành các khu tưởng niệm
Gia đình nhiều nạn nhân
Không bao giờ tìm thấy thi thể người thân được nữa
Chính nơi nầy giúp họ vơi đi nỗi mất mát đau thương
Lan toả sự sẻ chia của ngày thảm kịch
Nhắc nhở những điều trong quá khứ
Đừng bao giờ được lập lại
Bất cứ ở đâu
Bất cứ nơi nào.
24 năm toà tháp đôi ngày ấy bây giờ
Từ trong hoang tàn đổ nát
Từ trong cái ác bạo tàn
Cụm công trình tưởng niệm đã mọc lên
Vươn cao đôi cánh trắng hy vọng
Tôi nghe tiếng gió trên những tàng cây xanh
Tiếng chim rộn rã buổi sáng mai
Khi chào tia nắng đầu tiên
Giống như sự tình cờ kỳ diệu
Lá cờ Mỹ được lính cứu hoả
Treo trên đống hoang tàn đổ nát
Sau ngày toà tháp đôi biến mất
Bỗng nhiên mất tích
Cuộc hành trình lang thang qua nhiều vùng đất xa xôi
Từ bờ Đông sang bờ Tây nước Mỹ
Lại quay về trên mảnh đất đau thương
Có phải báo hiệu ngọn lửa tái sinh
Từ trong hoả ngục?