Anh đi rồi
Bỏ em ở lại
Dòng sông băng
Ôi danh giới mong manh
Em bất lực toàn thân tê dại
Mắt nhoà trông bóng anh mờ khuất
Tan biến mất rồi trong bóng tối
Anh đi…
Kìa anh đi rồi
Bỏ em ở lại
Lặng lẽ em ngồi
Thờ thẫn, ngẩn ngơ như kẻ mộng du
Em thấy rồi mặt em tê cứng
Mắt nhức
Miệng đau
Em chẳng thốt nổi nên lời
Ôi trời…!!!
Sao thế trái tim ơi?
Ứ đầy chi thế trong ngực chật?
Muốn bung, muốn bật vỡ ra rồi
Ô nhói… ôi đau… ôi…
Ôi nhẽ nào lại là sự thật
Ôi không thể…
Chắc chỉ là cơn ác mộng thoảng qua
Anh không thể… không thể bỏ em…
Anh không thể ra đi như thế…
Anh ơi…
04/2004