Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Thanh Hiện » Những bài hát rong đương đại (2012) » Chương hai: Phù sa và gió
Đăng bởi nguyễn thanh hiện (quinhon) vào 20/04/2016 08:42, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/05/2018 09:43
và trước mắt ta như oà vỡ âm vang một thiên niên kỷ mới đầy hương sắc của những loài hoa nở trong trí tưởng con người
bầu trời như bắt đầu ôm ấp lấy những khái niệm về thế giới chưa bao giờ có trong trí tuệ nhân loại
người ta bắt đầu trút xuống khỏi đôi vai mình những thế kỷ cha ông
nặng nhọc
hết thảy là đang trở thành những hoài niệm
hoài niệm về những năm tháng giá băng làm tan nát những ước mơ nhỏ nhoi nhất
hoài niệm về những cuộc săn đuổi vô vọng, những tháng năm thức ăn là đồng nghĩa với tồn tại, con người thì cần đến không giới hạn, mà tự nhiên không phải lúc nào cũng hào phóng
hoài niệm về những cơn đói và những bữa tiệc đầu người
khi phải ăn nhau là người ta tự hạ mình xuống dưới mức con người
ta nhìn thấy những hãi hùng như vẫn tiềm ẩn trong ánh mắt những con người đang thay đổi thế giới
nhưng các vị thần đã lên tiếng
này, ta nói cho những người anh em trần gian biết
giờ thì những người anh em trần gian thân thiết của bọn ta chẳng kém gì thần thánh bọn ta
sau các vị thần là đến lượt các loài chim
hết thảy các loài chim trên rừng là đang run lên vì xúc động
khi chẳng còn nhìn thấy những người anh em thân thiết của bọn ta đi nhặt trái rừng và săn đuổi lũ thú hoang
lũ chim trên rừng là đang bắt đầu ngợi ca những cây lúa mọc lên từ bàn tay thần thánh của con người
và đất như cũng bắt đầu ngợi ca
từ miền đất bên bờ các con sông đổ về từ cao nguyên Anatolia ta đã ngửi thấy mùi phù sa thâm thiết
cái cách nói về mình của đất
và từ những ngôi nhà bằng đất bước ra giữa những ngợi ca
là gương mặt rạng rỡ của những người đang thay đổi thế giới
trình thuật về săn bắn hái lượm là đang được bọn họ
chuyển sang trình thuật về nuôi trồng
và cũng chỉ có các vị thần
vốn là những người anh em thân thiết với con người
mới nhận ra vẻ kiêu căng thầm lặng trong ánh mắt những kẻ đang tạo dựng văn minh
vẻ kiêu căng như ngọn nguồn của mọi thứ tai hoạ