Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Phong Việt » Đi qua thương nhớ (2012)
Đăng bởi Biển nhớ vào 08/09/2009 22:06
Khi ta chọn dừng lại để một người khác nắm tay
ta mới thật sự hiểu hết ý nghĩa của hai chữ sum vầy!
Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hoá ra chỉ là một con người
vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác
có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết
vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta...
Có một người trao cho ta chiếc chìa khoá mở cánh cửa một ngôi nhà
có một người trao cho ta chiếc nhẫn để đo niềm tin của lòng chung thuỷ
có một người trao cho ta nụ hôn và duy nhất một ý nghĩ
- đừng yêu ai khác nữa được không?
Đừng nhớ về quá khứ ngay cả khi nó đẹp như một cánh hoa hồng
đừng mang những vết thương bám bụi lên ngón tay đã duỗi thẳng
đừng đi qua những con đường mà mùa đông đã dài ra vĩnh viễn
đừng cô đơn và đừng khóc mướt
dù dông gió có nhiều đến bao nhiêu?
Rồi sẽ đến một ngày có người ôm lấy ta và hỏi về tình yêu
là bước đi bên cạnh nhau mặc gió mưa đầy ắp
một người choàng tay lặng yên và một người mở lòng ra mà khóc
giây phút của tổn thương chỉ là giây phút khởi đầu cho đời sống
mang chuỗi ngày dài thứ tha…
Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa
nhìn vào một tia nắng thay vì âu lo trước bầu trời u ám
đắng cay nào cũng có thể xé đi trên nền yêu thương như một tờ giấy nháp
bình yên như cách của chiếc lá đâm chồi dù biết đến ngày rơi xuống đất
mỗi ngày nhận về những giọt sương…
Khi ta chọn dừng lại để biết như thế nào là sự chia sẻ nhớ nhung
có người đợi ta cùng ăn những bữa cơm đã nguội
có người chỉ ngủ yên khi cánh tay ta nằm yên dưới làn tóc rối
có người đặt đôi tai vào ngực trái ta rồi nói
- đừng để ai khác chạm vào nữa được không?
Đôi khi một vì sao sáng lên là bởi vì cần chúng ta nhìn thấy như một chứng nhân
một cơn mưa đi qua là bởi vì chúng ta vừa ra phố
một chiếc xích đu được làm ra là bởi vì chúng ta sẽ đến và ngồi xuống đó
một quãng đời không chút niềm tin nào nhờ vả
là bởi vì quãng đời ấy chưa có được nhau!
Ngày chúng ta sinh ra
phải chăng cũng là ngày yêu thương kia bắt đầu?
Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi siu_nhan_heo ngày 08/09/2009 02:53
Em có thể xin cái entry này được k anh Việt.
Em muốn pót lên blog của em vì thật sự em rất rất rất thích :)
;)Cho em mượn bản quyền anh Việt há
Gửi bởi homy ngày 10/09/2009 09:03
Có thể nói bài nào của Việt mình chưa bao giờ bỏ xót. Và đọc nghiền ngẫm.Mình có cảm nhận thơ như rút ruột . cảm thấy được hạnh phúc từ những nổi đau. cảm ơn Việt Nhiều lắm. Cho phép mình gọi tên vì mình biết rỏ về Việt cũng như tuổi tác. Thanks.
Gửi bởi vietphong2001 ngày 12/09/2009 03:40
thanx bạn đã thích, uh, hi vọng có một dịp nào đó vậy, nhưng thú thật với bạn là V ít quan tâm nhiều đến văn chương lắm đâu, suốt ngày làm báo là đã đủ mệt rồi, quan tâm đến tin tức thì nhiều hơn, hii...gud day bạn nhé!
Gửi bởi larabee ngày 13/09/2009 01:14
Ta xin kể câu chuyện về một trái tim nằm bên cạnh nỗi nhớ
Khi một người chọn cho mình cánh tay đế nắm mỗi khi cô đơn
Thì cũng có một người chọn buồn đau để tôn thờ
Chờ mỗi đêm có cuộc gọi nhỡ
Để sớm mai có thêm một niềm hy vọng mới
Ta muốn kể câu chuyện về người này, người kia
Khi khoảnh khắc sum vầy của người này lại là phút khổ đau của người kia
Khi hai bàn tay chung nhau nắm lấy một ngôi sao hạnh phúc
Thì trong cùng khoảnh trời nhỏ nhoi ấy
Có một vì sao sa đi vào bên kia thế giới
Có những hạnh phúc gây nên đớn đau cho những tâm hồn chưa tìm đủ thứ tha dành cho bản thân
Những con tim nuôi cố chấp về quá khứ dù nó đau khi lòng bàn tay ắp đầy nước mắt
Rồi đêm về tay nắm lấy bàn tay tự hỏi
Có bao giờ người mở rộng lòng vì ta mà bật khóc
Hay từ hơi thở đầu tiên cho đến lúc bụi đám đầy trên mi mắt nhắm nghiền ,
người và ta đã chẳng bao giờ thuộc về nhau ?
Đó là câu chuyện về một người dành cả phần đời còn lại đi tìm một người
Trớ trêu, vẫn là những yêu thương viết trên tờ nháp của tuổi vào đời
chia đôi con đường của sự nhớ nhung
Những con tim biết tìm đâu những người sống chung cuộc đời hoa
Để mùa đông cứ dài ra như vĩnh viễn
trong khoảng lặng của bao ngày mưa đi qua
Ta đã nhỡ tin tưởng vào những gì bền lâu
Mà quên đi điểm cuối cùng của hạnh phúc chính là xót xa
Mà vất bỏ sự thực suốt con đường dài ấy ta chưa từng có nhau dù chỉ trong thoáng chốc
Vào ngày chúng ta sinh ra ,
Có phải chăng tồn tại một trái tim sống bên lề nỗi nhớ của người ta đã và đang yêu thương ?
ghi cho những điều xót xa mà "người này, người kia" cùng "đám cưới" của anh gieo nên trong tôi.
Gửi bởi scarlett0406 ngày 17/09/2009 17:33
when i cannot cry, i come to you. It seems your words make me melt. They touch my soul. Touch my loneliness. I feel you r allways beside me. Thank you !
Gửi bởi bee181 ngày 20/08/2019 22:43
lần đầu tiên đọc bài thơ này là năm lớp 4 tiểu học, bài thơ đầu tiên của a đã thích r :))