Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Ngọc Tuyết
Đăng bởi hoangkim123 vào 13/04/2012 18:55, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 14/04/2012 11:24
Rướn mình chụp bắt khả năng
nước lên điên điển co giằng xôn xao
mù u ngậm nước dềnh chao
trái bần – nghèo khó cồn cào rớt - lăn
bìm bịp kêu – lụt đồng bằng…!
lìm kìm lội ngược tìm chăn đắp làng
cây sào vỗ nước đa mang
vườn khuya châu thổ xốn xang ngực tình
câu vọng cổ thức - cựa mình
xàng xê rớt nhịp mái đình sũng mưa
ướt bao nhiêu?
lạnh mấy mùa!
em cưu mang gió trời lùa bão giông
vác cô liêu
cõng cánh đồng
rướn mình chụp bắt
rỗng không nữa rồi
Hỡi người yêu dấu riêng tôi!
về đây so đũa cùng ngồi chung mâm.