Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/04/2020 08:43
報國殲仇矢弗援,
掉戈竟欲挽乾坤。
未亡肯使邊塵動,
既絕猶令正氣存。
簡定何能成大事,
木盛寧不愧忠魂。
逋姑客有尋遺跡,
慘淡江邊日色昏。
Báo quốc tiêm cừu thỉ phất viên,
Trạo qua cánh dục vãn càn khôn.
Vị vong khẳng sử biên trần động,
Ký tuyệt do linh chính khí tồn.
Giản Định hà năng thành đại sự,
Mộc Thạnh ninh bất quý trung hồn.
Bồ Cô khách hữu tầm di tích,
Thảm đạm giang biên nhật sắc hôn.
Ông thề không bao giờ quên việc giết giặc cứu nước,
Vung giáo những toan kéo lại đất trời.
Nếu chưa chết há chịu để bờ cõi mờ mịt cát bụi,
Khi mất rồi vẫn khiến cho chính khí tồn lưu.
Vua Giản Định sao có thể làm nên việc lớn?
Giặc Mộc Thạnh e há chẳng thẹn với tấm lòng trung của ông?
Đến Bồ Cô khách tìm vết tích còn lại,
Bên sông thảm đạm, trời đã về chiều.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 26/04/2020 08:43
Diệt thù cứu nước, thề không lơi,
Vung kiếm những toan kéo đất trời.
Nỡ để non sông chìm đắm mãi?
Chết rồi chính khí vẫn còn ngời.
Lòng trung, Mộc Thạnh sao không thẹn?
Việc lớn, vua Trần chẳng được rồi.
Khách đến Bồ Cô tìm dấu cũ,
Bên sông thảm đạm nắng chiều rồi.