Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Đình Chiểu » Lục Vân Tiên
Đăng bởi Vanachi vào 27/07/2005 13:04
Vân Tiên mình luỵ giữa dòng,
Giao long dìu dắt vào trong bực rày.
May vừa trời đã sang ngày.
Thuyền chài xem thấy vớt ngay lên bờ.
Khiến con vầy lửa một giờ.
Ông hơ bụng dạ, bà hơ mặt mày.
951. Vân Tiên vừa ấm chân tay,
Ngẩn ngơ hồn phách như say mới rồi.
Ngỡ than mình phải nước trôi,
Hay đâu mình hãy đặng ngồi dương gian.
Ngư ông khi ấy hỏi han,
Vân Tiên thưa hết mọi đàng gần xa.
Ngư rằng: “Người ở cùng ta.
“Sớm mai hẩm hút một nhà cho vui”.
Tiên rằng: “Ông lấy chi nuôi,
“Thân tôi như thể trái mùi trên cây.
961. “May đà trôi nổi đến đây,
“Không chi báo đáp mình nầy trơ trơ”.
Ngư rằng: “Lòng lão chẳng mơ,
“Dốc lòng nhân nghĩa há chờ trả ơn?
“Nước trong rửa ruột sạch trơn,
“Một câu danh lợi chi sờn lòng đây.
“Rày doi, mai vịnh vui vầy,
“Ngày kia hứng gió, đêm nầy chơi trăng.
“Một mình thong thả làm ăn,
“Khoẻ quơ chày kéo, mệt quăng câu dầm.
971. “Nghêu ngao nay chích mai đầm.
“Một bầu trời đất vui thầm ai hay.
“Kinh luân đã sẵn trong tay,
“Thung dung dưới thế vui say trong trời.
“Thuyền nan một chiếc ở đời,
“Tắm mưa trải gió trong vời Hàn giang.”
Tiên rằng: “Vậy cũng một làng,
“Võ công người ở gần đàng đây chăng?”
“Khỏi ba khúc vịnh thời lần đến nơi.”
981. Tiên rằng: “Xưa đã gá lời,
“Sui gia bao nỡ đổi lời chẳng thương.
“Vợ chồng là đạo tao khương,
“Chi bằng tới đó tầm phương gởi mình.
“Trăm năm muốn trọn ân tình
“Đương khi hoạn nạn ai đành bỏ nhau.
“Chút nhờ cứu tử ơn sâu,
“Xin đem tới đó trước sau cho tròn.”
Ngư rằng: “Làm đạo rể con,
“Cũng như sợi chỉ mà lòn trôn kim.
991. “Sợ bay mà mỏi sức chim,
“Bơ vơ cảnh lạ khôn tìm cây xưa.
“E khi chậm bước tới trưa,
“Chớ đi sông cũ bến xưa mà lầm.
“Mấy ai ở đặng hảo tâm,
“Nắng đun chót nón, mưa dầm tả tơi.
“Mấy ai hay nghĩ việc đời,
“Nhớ nơi nghèo khổ quên nơi sang giầu.
“Đã ba thứ tóc trên đầu,
“Gẫm trong sự thế thêm âu cho đời.”
1001. Vân Tiên thưa đã hết lời,
Ngư ông chẳng đã tách vời đưa sang.
Dắt Tiên vào chốn hậu đàng,
Võ công xem thấy lòng càng hổ ngươi.
Chẳng qua sợ thế gian cười,
Một lời gượng gạo chào người ngày xưa:
“Ngư ông đã có công đưa,
Tới ngày sau sẽ lo lừa đền ơn.”
Ngư rằng: “Tôi chẳng lòng sờn.
“Xin tròn nhân ngãi còn hơn bạc vàng.
1011. “Nhớ xưa trong núi Lư san,
“Có ông ngư phủ đưa chàng Ngũ Viên.
“Tới sau đình trưởng đỗ thuyền,
“Giúp người Hạng Võ qua miền Ô giang.
“Xưa còn thương kẻ mắc nàn,
“Huống nay ai nỡ quên đàng ngãi nhân.
“Một lời gắng giúp keo sơn,
“Ngư ông từ giã lui chưn xuống thuyền.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanh86 ngày 17/12/2011 05:57
theo http://nguyentu...ntry_id/4403092 thì đoạn bày có 2 dị bản :
dị bản Duiy Minh Thị :
Chài rằng: “Người ở cùng ta
Hôm mai hấm hút trong nhà cho vui”
Tiên rằng: “Ông lấy chi nuôi,
Thân này khác thể trái mùi trên cây.
May mà trôi nổi tới đây,
Không chi báo đáp, mình này trơ trơ”
Chài rằng: “Lòng lão chẳng mơ,
Dốc lòng làm phúc chẳng chờ trả ơn.
Trong không nhơ bợn sạch trơn,
Một câu danh lợi chỉ sờn lòng đây.
Áo tơi, nón sắn che thây,
Ngày thời hứng gió, tối thời chơi trăng
Tháng ngày thong thả làm ăn,
Khỏe thì chài kéo, mỏi quăng câu dầm.
Nghêu ngao một chiếc mái dầm,
Một bầu trời đất vui thầm ai hay.
Dị bản Kim Khuê :
Ngư ông nghe nói động lòng,
“Dám xin hiền sĩ ở cùng với tôi”.
Chàng rằng: “Ơn nặng bể trời,
Lẽ ra tôi phải nghe nhời ông nay.
Hiềm gì muốn báo ơn dày,
Cho nên muốn gửi ông ngay một nhời”
Ông rằng: “Chí lão thảnh thơi,
Muốn lòng làm phúc, chẳng thời tưởng ơn
Ơn nhờ lộc nước lộc non,
Đến như danh lợi, dám còn nghĩ nay.
Sớm ca, tối vịnh vui thay!
Ngày dài hứng gió, đêm chầy nhởn trăng
Bến Tầm Dương, bãi Giang Lăng,
Khi quăng chài lưới, khi giăng câu dầm.
Nghênh ngang nay vũng mai đầm,
Một bầu trời đất, vui thầm ai hay.