Tôi và nó ngồi đó nhìn nhau
Lặng lẽ thế không ai thèm nói cả
Âm u quá, bốn bức tường bên cạnh
Cũng lạnh lùng giống nó, nó giống tôi
Ở ngoài kia chiếc lá nào nhẹ rơi
Có tiếng bước chân ai dừng lại
Một chút bồi hồi rồi lại bước đi…
Vì điều chi? Cơn gió trèo lên cửa
Chui qua khe thật khẽ vào phòng tôi
Nhẹ nhàng lắm, ghẹo trêu tôi biết rõ
Bởi nó mang chút lạng giá theo mà…
Giữa tôi và nó vẫn là
Khoảng cách dài chắp nối những mênh mông
Chút hư không – trầm ngâm – buông thả
Bồng bềnh như con sóng trôi xa
Trôi đi đâu? – Ai nào biết được
Dạt nơi nào cũng có hay không?
Liệu có lúc cuống cuồng kêu cứu?
Tả tơi này – tay ai xoè đón
Lại miên man phiêu du khắp chốn
Vào nơi đây bên bờ cát trắng
Hay nơi kia bãi đá rêu phong
Rồi vỡ tan – mong manh – trơ trụi
Vĩnh biệt cuộc đời – thoát khỏi phút trầm luân…
Tôi nhìn nó lắc đầu bất lực
Nó nhìn tôi lắc đầu chẳng nói
Ồ lạ kỳ… kỳ thực chẳng có chi
Nó là cái sao y bản chính
Của tôi mà – cái bóng của tôi…
10/2003