Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 28/02/2023 14:17, số lượt xem: 313

Mất anh rồi mình em ngơ ngác
Trời nổi giông khắc nghiệt quá... anh...
Nhớ ngày trước biết bao tha thiết
Tuổi học trò đẹp những mộng mơ
Và em sợ những khi giông gió
Tóc em dài rối rối ngộ không anh
Và em sợ những lá thư sẽ ướt
Chẳng thể nào đến với được em - anh...
Và em sợ có lần anh sẽ ướt
Giữa đường khi anh đến bên em...
Và em sợ những mơ hồ không dám nghĩ
Để giờ em chẳng còn lại điều chi
Tuổi học trò cũng đã qua đi
Rồi nối tiếp đời sinh viên đã đến
Em vẫn thế - vẫn mắt nai ngơ ngác
Vẫn trong veo nhưng lại đượm buồn
Sao thế anh - anh biết đúng không?
Ôi giông gió em không còn sợ nữa
Đối với em bây giờ là vô nghĩa
Em dửng dưng rồi em thích nó
Thích đi trong giông gió
Thích bỏ tóc bay loà xoà
Em mặc kệ cho rối bời từng sợi
Rồi lại ngồi gỡ rối thế thôi...
Giông gió tới rồi nó cũng đi
Trời lại sáng, lại đầy sức sống
Còn nỗi đau mất anh sao vẫn thế
Nó đến mà sao chẳng đi cho
Cứ vẹn nguyên trong em day dứt
Đau nhói lòng - anh biết không anh?

10.2002