Thơ thành viên » Ngọc Anh Lê » Trang thơ cá nhân » Miền bình yên
Tặng QN
Chưa bao giờ nguôi ngoai tiếng đàn xưa
Khúc hoà tấu một thời trong trẻo thế
Cô bé ngây thơ tiếng đàn e lệ
Lãng tử độc hành cung phím hào hoa
Lấp đầy không gian, miền thanh âm giao thoa
Những nhạc khúc miên man bay bổng
Ngẫu hứng, khoan thai, nhịp điệu phóng túng
Những hợp âm quyện lẫn những hợp âm
Rung hồn mình theo hết những nốt ngân
Khu vườn ngả nghiêng trong gam cao luyến láy
Cảm xúc đầu đời xốn xang bản nhạc ấy
Em thành thiếu nữ rồi, lỗi tại bản tình ca
Người song tấu bỗng nhiên lại đi xa
Trang giấy bâng khuâng, thẫn thờ khuông nhạc
Khu vườn chiều chỉ líu lo chim hót
Nhạc đệm vắng rồi, đoạn biến tấu đợi ai
Rồi một ngày, đột ngột, đàn phím sai dây
Không còn hoà âm trong tiếng em nức nở
Lãng tử ngày nào không còn độc hành nữa
Người quá vô tình, đâu biết em tình si…
Bao nhiêu lần em tự nhủ phải quên đi
Khúc hoà tấu của ngày nào khờ dại
Chẳng ai biết và không thể nào gặp lại
Em vẫn đi tìm âm hưởng tình yêu.
HN 07/2008