Chưa có đánh giá nào
Đăng ngày 24/03/2019 11:36, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Ngạc Ngôn vào 01/04/2019 12:40, số lượt xem: 319

Em là người phố thị
Tôi là kẻ thôn quê.
Đường đời như sợi chỉ
Hai ta ngược lối về,
Nơi em đầy những đam mê
Nói cười chẳng dứt, còi xe chẳng ngừng!

Tôi ở đất núi rừng
Lạnh lẽo và hoang vu
Ánh đèn là trăng sáng
Bình minh mỗi sương mờ,
Nơi tôi lặng lẽ như tờ
Đôi khi chả biết chuyện trò với ai!

Chắc có một ngày mai
Nơi tôi không còn nữa,
Giọt nắng cháy đôi vai
Mưa phủ đầy ngọn cỏ.
Ngày mai hết những chuyến đò
Ngày mai tôi chết bên bờ tương tư.!.