Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi hảo liễu vào 30/08/2019 13:26

Tặng cho ai sắp và đang 30

Gần ba mươi bắt đầu lo sợ đủ điều
Sợ nắng xế chiều sợ chướng mùa gió thổi
Sợ trẻ con trong tâm khạo khờ nông nổi
Bạc lòng nhớ thương

Vô tư rải niềm tin trên khắp nẻo đường
Đường về nhà người yêu đường qua chiều hờn giận
Đường quê mẹ lún bùn hôm nhớ nhà lệ ngấn
Đường vinh hoa đẫm thất bại đầu đời

Gần ba mươi mới nhận ra sau khổ đau sẽ chỉ sót lại mình thôi
Người ta nhanh quên hay vì mình dai dẳng quá
Mới cầm tay thề nguyền đắp bồi mà vừa quay lưng thôi đã xa lạ
Ngàn trùng cách ngăn

Cuộc tình chóng phai để muộn phiền in hằn
Nếp chân chim mếu máo buồn hơn vũ bão
Chẳng kịp nhận ra trong tay là đa đoan tự tạo
Nên hân hoan ôm mớ tóc dại ngả nghiêng cười

Một thời lưng ong rối như tơ trời
Vùng vằng tìm lối ra ngờ đâu toàn mê cung dẫn bước
Vẫn si mê yêu
Cuồng điên tin dù biết trước
Thiệt thua nguyên đời!
Gần ba mươi
Vẫn rối rối bời bời
Vẫn thất thần như vừa đi qua cuộc chết
Yêu lần đầu mà cũng là lần chót
Dừng lại tưởng chết
Hoá đâu vẫn còn...!
Đứt ruột ra thương!

Vẫn đinh ninh chuyện đời vô thường
Chuyện mình vô thường y lũ già nua hết kiếp
Ngửa lòng tay ra vạch mê cung bước tiếp
... Thấy muôn trùng mênh mang

Gần ba mươi gia tài là vung trời xanh ngàn
Là khơi xa thăm thẳm
Mang niềm tin về tình yêu sắt son lên thuyền đắm
Huyễn tưởng trò viễn chinh

Ngồi trên boong nuốt nước mắt mình
Ngửa mặt nhìn thẳm xanh khư khư không thấy đắng
Chỉ khi bóng quằn trăng lặn
Mới ôm tóc dại ngả nghiêng cười

Sau cuộc viễn chinh chỉ còn lại mình thôi
Vậy mà gần ba mươi mới thấu!