Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/04/2018 23:36

Anh!
Nếu một ngày anh thấy chán chường những người đàn bà đi qua đời mình
Hãy về lại với em
Một đêm
Hay nửa giờ thôi cũng được

Em sẽ đưa đời đàn bà nhu mì, hiền ngoan xoa lành vết xước
Những vết xước không kịp lên da non thì anh đã tự mình ném thêm những vết xước mới
Anh không bao giờ nghĩ em cũng có những vết xước ư?
Những vết xước nhớ nhung, chờ đợi
Những vết xước mới nãy thôi còn cấm em đừng cười

Nếu một ngày cuối hạ rồi mà lá sấu chẳng rơi
Anh hãy trở về với em anh nhé
Em sẽ ôm gốc sấu già rung nhẹ
Đa đoan đàn bà đủ làm sấu rợn người trút lá lên anh

..
Nếu một ngày trong mắt đàn ông mọi thứ chẳng lành
Hãy bấu gấu váy em oà khóc
Hãy xiết gấu váy em để lau nước mắt
Hãy nhét gấu váy em vào miệng để chứng tỏ đàn ông không nấc
Đồ ngất!... chỉ có em dại dột nấc thôi!

Anh!
Mọi chuyện đã qua rồi
Sấu tháng bảy xoắn nhau thai tháng tám
Vết xước cũ thách vết xước mới dám
Làm nước mắt đàn ông thấm gấu váy em cười

Anh!
Mọi chuyện đã qua rồi
Nếu anh muốn... cứ đi đi, ùa vào vòng ngả ngớn của những người đàn bà đi qua đời anh ngày cũ
Em vẫn nằm nguyên đây, dụi mắt mình vào gấu váy hờn, dạng háng niệm kinh khổ đau cầu mùa sấu già rụng lá
Hốt một mớ sấu buồn rồi sẽ mở tròn mắt lên trời... chịu đựng và mặc cả
Hất váy rũ tung trời cho nát hết lá sấu cay!

Anh!
Đừng trở về xoa vết bong trầy
Những vết bong trầy của đàn bà chỉ nằm im trong tim và háng
Anh có quá đáng
Có quá thể
Có đủ mạnh mẽ để giã lá sấu đắp lên háng và tim?

Anh!
Nói gì với em... đừng im lìm
Em sợ
Mình không chờ nổi mùa lá sấu trút lên em!