Đăng bởi hongha83 vào 29/11/2018 08:26
Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem bản dịch.
Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 28/11/2018 08:26
Chiếc khăn tay mịn màng trong trắng
Hơn cánh hoa trong vườn táo quê tôi
Như trái tim chờ người yêu trao tặng
Người đã hiến tôi suốt chặng đường đời
Mẹ các con tôi, Người thiếu nữ Tát-gi-kít-tăng
Tôi yêu vợ con mong giống nòi cường tráng
Muốn con tôi thở khí trời trong sáng
Ăn miếng ăn kiếm bằng những giọt mồ hôi
Tôi chăm sóc con tôi với tình thương vô hạn
Như nhân dân đã chăm sóc nàng, người thiếu nữ Tát-gi-kít-tăng
Chiếc khăn khác, dệt từ xa, sao giống quá
Ngay giữa Pa-ri, giữa hội nghị Hoà bình
Họp trong điện Pơ-lây-en
Bàn tay người có cặp mắt dịu hiền
Nàng đã tặng tôi người thiếu nữ Việt Nam
Cặp mắt nụ cười nàng, lửa tự do cháy lộng
Khăn này không lau nước mắt chua cay
Là sức mới đang lên hay là sự sống
Đã xua đi bao ác mộng
Ôi nụ cười người thiếu nữ Việt Nam!
Phải chiếc khăn dệt mơ ước của nàng
Rực rỡ bản đồ Việt Nam trên một góc
Đỏ thắm lá cờ: dấu hiệu đấu tranh ở miền Nam tang tóc
Tất cả hiện lên trên chất lụa mịn màng
Ôi bàn tay người thiếu nữ Việt Nam
Không nhận làm sao một biểu hiện thiêng liêng
Cả mối tình với Liên Xô trong chiếc khăn nho nhỏ
Tôi đã nhận trên tay kiêu hãnh giữ gìn
Và để che mắt lũ hiến binh cú vọ
Nó đã được nằm bên tim người thiếu nữ Việt Nam
Tôi nhận được món quà trao tặng
Người dân Pháp nhìn nàng mỉm cười tươi thắm
Thêm ước mơ một nước Pháp tự do
Càng quyết tâm tranh đấu với kẻ thù
Càng lấy tình bạn bè bảo vệ người thiếu nữ Việt Nam
Về Mạc-tư-khoa họp hội nghị Hoà bình, tôi lại nhớ
Đồng ruộng Việt Nam trời đất xa xăm
Nhớ chiếc khăn trắng, nhớ người thiếu nữ
Giữa đám đông tôi len lỏi tìm nàng
Người thiếu nữ Việt Nam
Nàng ở đâu? Rừng Bắc Bộ với làn da cháy nắng
Hay miền Trung trùng điệp núi rừng
Hay miền Nam bát ngát đồng bằng
Hay Sài Gòn, Hải Phòng bến tàu trập trùng núi đá
Giương lá cờ tự do, hỡi người thiếu nữ Việt Nam?
Ta cần bầu trời để giương cao lấp lánh
Ta cần ruộng đồng cò bay thẳng cánh
Ta muốn lũ diều quạ hùm beo
Và bóng tối của hoang tàn không còn ám ảnh
Nên nàng đã đấu tranh - chúng tôi luôn ở bên nàng
Hỡi người thiếu nữ Việt Nam!