Thơ » Nga » Mikhail Lermontov
Đăng bởi Minh Tran vào 15/09/2020 09:10
Не привлекай меня красой!
Мой дух погас и состарился.
Ах! много лет как взгляд другой
В уме моем запечатлелся!..
Я для него забыл весь мир,
Для сей минуты незабвенной;
Но я теперь, как нищий, сир,
Брожу один, как отчужденный!
Так путник в темноте ночной,
Когда узрит огонь блудящий,
Бежит за ним… схватил рукой…
И — пропасть под ногой скользящей!..
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Đừng thu hút ta bằng nhan sắc!
Tâm linh ta đã tắt, đã già.
Ôi, bao năm ánh mắt ai day dứt
In hằn sâu trong tâm trí ta!..
Vì mắt ấy ta quên toàn thế giới
Cho khoảnh khắc kia không thể nào quên.
Nhưng bây giờ ta như người hành khất
Lang thang một mình, xa lạ, không quen.
Như người bộ hành trong đêm tăm tối
Khi thấy từ xa một ánh lửa lao xao,
Vội chạy theo… lấy tay tóm với…
Và – hụt bước chân, trơn trượt, ngã nhào!..