Thơ » Rumani » Mihai Eminescu
Đăng bởi hongha83 vào 04/07/2008 04:43
Să cer un semn, iubito, spre-a nu te mai uita?
Te-aş cere doar pe tine, dar nu mai eşti a ta;
Nu floarea vestejită din părul tău bălai,
Căci singura mea rugă-i uitării să mă dai.
La ce simţirea crudă a stinsului noroc
Să nu se sting-asemeni, ci-n veci să stea pe loc?
Tot alte unde-i sună aceluiaşi pârău:
La ce statornicia părerilor de rău,
Când prin această lume să trecem ne e scris
Ca visul unei umbre şi umbra unui vis?
La ce de-acu-nainte tu grija mea s-o porţi?
La ce să măsuri anii ce zboară peste morţi?
Totuna-i dacă astăzi sau mâine o să mor,
Când voi să-mi piară urma în mintea tuturor,
Când voi să uiţi norocul visat de amândoi.
Trezindu-te, iubito, cu anii înapoi,
Să fie neagră umbra în care-oi fi pierit,
Ca şi când niciodată noi nu ne-am fi găsit,
Ca şi când anii mândri de dor ar fi deşerţi -
Că te-am iubit atâta putea-vei tu să ierţi?
Cu faţa spre perete, mă lasă prin străini,
Să-ngheţe sub pleoape a ochilor lumini,
Şi când se va întoarce pământul în pământ,
Au cine o să ştie de unde-s, cine sunt?
Cântări tânguitoare prin zidurile reci
Cerşi-vor pentru mine repaosul de veci;
Ci eu aş vrea ca unul, venind de mine-aproape,
Să-mi spuie al tău nume pe-nchisele-mi pleoape,
Apoi - de vor - m-arunce în margine de drum...
Tot îmi va fi mai bine ca-n ceasul de acum.
Din zare depărtată răsar-un stol de corbi,
Să-ntunece tot cerul pe ochii mei cei orbi,
Răsar-o vijelie din margini de pământ,
Dând pulberea-mi ţărânii şi inima-mi la vânt...
Ci tu rămâi în floare ca luna lui april,
Cu ochii mari şi umezi, cu zâmbet de copil,
Din cât eşti de copilă să-ntinereşti mereu,
Şi nu mai şti de mine, că nu m-oi şti nici eu
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Anh muốn có em và sợ quên nhau
Nhưng giờ đây em làm chủ em đâu?
Hoa tàn trong mái tóc anh đâu thiết
Đành ước một điều: quên anh, đừng tiếc
Mà chuốc làm chi bao nỗi đau thương
Hạnh phúc qua rồi hoạ thật khôn lường
Nước chảy chân cầu không ngừng thay đổi
Dằn vặt làm chi những điều tiếc nuối
Khi trên thế gian phận đã an bài
Như một giấc mơ hình bóng lạc loài
Đừng nghĩ tới anh và đừng tính tới
Năm tháng con người bên kia thế giới
Anh chết hôm nay hoặc chết ngày mai
Có hề chi chi đã chán trần ai
Hãy quên hạnh phúc hai ta mơ ước
Em hỡi, quên đi tháng năm về trước
Vực lãng quên sẽ giúp em yên lòng
Như ta chưa từng gặp gỡ chờ mong
Như không hề có tình yêu đắm đuối
Anh quá si tình, mong em thứ lỗi
Bên kẻ đưa tang, xin để anh yên
Đôi mắt sầu bi mãi mãi nhắm nghiền
Là cát bụi anh sẽ về cát bụi
Để rồi đây không một ai nhắc tới
Qua tường lạnh lẽo bao khúc nhạc thiều
Sẽ cầu cho anh yên nghỉ vĩnh hằng
Trong áo quan anh muốn người tới sát
Nhìn tận mặt anh và nhắc tên em
Rồi lập tức mang anh tới nơi chôn
Từ nay anh hết đau thương dằn vặt
Mong bầy quạ đen bay tận nẻo xa
Trời bỗng tối sầm dưới mắt mù loà
Mong ở chân mây hiện ra giông tố
Rải tro tàn từ trái tim buồn khổ
Em vẫn là hoa anh từng say đắm
Mắt to đẫm lệ, nụ cười tươi thắm
Từng là con trẻ, em cứ thơ ngây
Để anh chìm trong quên lãng từ đây