Still I rise

You may write me down in history
With your bitter, twisted lies,
You may trod me in the very dirt
But still, like dust, I'll rise.

Does my sassiness upset you?
Why are you beset with gloom?
'Cause I walk like I've got oil wells
Pumping in my living room.

Just like moons and like suns,
With the certainty of tides,
Just like hopes springing high,
Still I'll rise.

Did you want to see me broken?
Bowed head and lowered eyes?
Shoulders falling down like teardrops.
Weakened by my soulful cries.

Does my haughtiness offend you?
Don't you take it awful hard
'Cause I laugh like I've got gold mines
Diggin' in my own back yard.

You may shoot me with your words,
You may cut me with your eyes,
You may kill me with your hatefulness,
But still, like air, I'll rise.

Does my sexiness upset you?
Does it come as a surprise
That I dance like I've got diamonds
At the meeting of my thighs?

Out of the huts of history's shame
I rise
Up from a past that's rooted in pain
I rise
I'm a black ocean, leaping and wide,
Welling and swelling I bear in the tide.
Leaving behind nights of terror and fear
I rise
Into a daybreak that's wondrously clear
I rise
Bringing the gifts that my ancestors gave,
I am the dream and the hope of the slave.
I rise
I rise
I rise.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Đỗ Lê Anh

Anh có thể ghi chuyện tôi trong lịch sử
Với những lừa dối cay đắng xuyên tạc
Anh có thể giẫm đạp tôi vào lòng đất
Nhưng vậy rồi, như bụi đất, tôi vươn.

Có phải tôi xấc ngược làm anh bực?
Tại sao anh bị ảm đạm vây quanh?
Vì tôi cất bước như mình có kho dầu
Đang bơm lên ngay tại phòng khách tôi.

Giống hệt những mặt trăng và mặt trời,
Dòng thuỷ triều đích xác mãi thôi,
Giống hệt sự dâng cao của hy vọng,
Rồi, tôi vươn lên.

Có phải anh muốn thấy tôi tan vỡ?
Mắt nhìn xuống và đầu cúi gục?
Hai bả vai chảy như nước mắt.
Yếu đuối từ tâm hồn khóc than.

Có phải tôi ngạo mạn xúc phạm anh?
Anh đừng quá tức bực làm gì
Vì tôi cười như mình có kho vàng
Đang tự đào ngay ngoài vườn sau.

Anh cứ săn bắn tôi với tiếng nói,
Anh cứ cắt xé tôi với ánh nhìn,
Anh cứ chém giết tôi với ghen ghét,
Nhưng rồi, như không khí, tôi vươn.

Có phải tôi gợi tình anh khó chịu?
Có phải vậy bất ngờ quá không
Khi tôi nhảy múa như kim cương
Đang chứa đầy giữa hai đùi tôi?

Từ những căn lều trong hổ thẹn của lịch sử
Tôi vươn lên
Từ một quá khứ gốc rễ trong đau khổ
Tôi vươn lên
Tôi là một đại dương đen tuyền, mạo hiểm và to lớn
Sâu thẳm và phình sưng tôi sinh sản con nước
Bỏ lại đằng sau những màn đêm của kinh hãi và khiếp sợ
Tôi vươn lên
Vào trong bình minh tươi sáng diệu kỳ
Tôi vươn lên
Khuân vác những món quà tổ tiên tôi trao tặng,
Tôi là giấc mơ và niềm hy vọng của kẻ nô lệ.
Tôi vươn lên
Tôi vươn lên
Tôi vươn lên.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Tôi vẫn đứng lên
Anh có thể xóa tên tôi khỏi lịch sử
Bằng những dối trá độc địa của anh
Anh có thể dẫm tôi xuống bùn đen
Nhưng như bụi, tôi vẫn đứng lên.

Tôi ngạo nghễ khiến anh căm tức?
Sao anh phải ủ rủ, tối tăm?
Bởi vì tôi bước đi như có giếng dầu khoan
Tuôn xối xả từ bên trong phòng khách.

Như mặt trăng và như mặt trời
Như những ngọn thủy triều không bao giờ thay đổi
Như hy vọng hướng lên trên
Tôi vẫn đứng lên.

Anh muốn hại khiến cho tôi dập nát?
Đầu cúi gằm và mắt nhìn xuống đất?
Đôi vai gập như những giọt nước mắt
Và yếu ớt bởi tiếng khóc đau buồn?

Tôi kiêu hãnh khiến anh bực dọc?
Có phải anh không thể nào chịu được
Vì tôi cười như có mỏ vàng
Được tìm thấy ở góc sân cũ nát.

Anh có thể bắn tôi bằng diễn ngôn,
Anh có thể đâm tôi bằng ánh mắt
Anh có thể giết tôi bằng căm ghét,
Nhưng như không khí, tôi vẫn đứng lên.

Tôi gợi tình khiến cho anh bực dọc?
Anh có ngạc nhiên không
Khi tôi khiêu vũ như tôi có kim cương
Ở chính chỗ hai đùi tôi chạm khúc

Từ những căn lều của lịch sử tủi hờn
Tôi đứng lên
Từ quá khứ đắm chìm trong đau khổ
Tôi đứng lên
Tôi là đại dương đen, mênh mông dài rộng
Căng phồng và bắn phụt, tôi sinh sôi cùng sóng nước.

Để lại sau lưng những đêm kinh hoàng sợ sệt
Tôi đứng lên
Bước vào bình minh tươi sáng huy hoàng
Tôi đứng lên
Mang theo mình những quà tặng của tổ tiên
Tôi là giấc mơ và hy vọng của người nô lệ.
Tôi đứng lên
Tôi đứng lên
Tôi đứng lên

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Pháp Hoan

Anh có thể ghi tôi vào lịch sử
Bằng những lời dối trá, đê hèn,
Anh có thể dẫm tôi như bụi bẩn
Như bụi bẩn, tôi sẽ mãi vươn lên.

Sự xấc xược đã làm anh khó chịu?
Tại sao anh trông thảm hại, u buồn?
Bởi tôi đi như thể đang làm chủ
Những giếng dầu trong phòng khách trào tuôn.

Như mặt trời và mặt trăng sáng tỏ,
Và con triều, lên xuống cả ngày đêm,
Như hy vọng trong mùa xuân nảy nở,
Cũng như vậy, tôi sẽ mãi vươn lên.

Chẳng phải anh muốn thấy tôi gục ngã?
Đầu cúi thấp và mắt chẳng dám nhìn?
Vai rũ xuống như nước mắt lã chã,
Và yếu dần bởi tiếng khóc trong tim?

Sự ngạo mạn đã làm anh phẫn nộ?
Xin anh đừng lấy thế làm khổ thân
Bởi tôi cười như thể mình đang có
Cả mỏ vàng vô giá ở ngoài sân.

Anh có thể bắn tôi bằng lời nói,
Anh có thể cắt tôi bởi ánh nhìn,
Anh có thể giết tôi bằng thù hận,
Như không khí, tôi sẽ mãi vươn lên.

Sự quyến rũ đã làm anh khó chịu?
Và khiến anh thật quá đỗi ngạc nhiên
Bởi tôi nhảy như thể đang sở hữu
Đống hạt xoàn ở giữa cặp đùi đen?

Từ căn chòi của ê chề lịch sử
Tôi vươn lên
Từ gốc rễ của đớn đau tủi hổ
Tôi vươn lên
Tôi là đại dương đen, bao la và rộng mở,
Tôi là thuỷ triều đen, trương to và phình nở.

Bỏ bóng đêm với bao niềm khiếp sợ
Tôi vươn lên
Vào ngày mới cùng ánh dương rực rỡ
Tôi vươn lên
Mang trên mình món quà, được tổ tiên trao tặng,
Tôi chính là giấc mơ, và cả niềm hy vọng.
Tôi vươn lên
Tôi vươn lên
Tôi vươn lên.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Trả lời