Thơ » Mỹ » Maya Angelou
Đăng bởi hảo liễu vào 20/01/2018 23:50
When great trees fall,
rocks on distant hills shudder,
lions hunker down
in tall grasses,
and even elephants
lumber after safety.
When great trees fall
in forests,
small things recoil into silence,
their senses
eroded beyond fear.
When great souls die,
the air around us becomes
light, rare, sterile.
We breathe, briefly.
Our eyes, briefly,
see with
a hurtful clarity.
Our memory, suddenly sharpened,
examines,
gnaws on kind words
unsaid,
promised walks
never taken.
Great souls die and
our reality, bound to
them, takes leave of us.
Our souls,
dependent upon their
nurture,
now shrink, wizened.
Our minds, formed
and informed by their
radiance,
fall away.
We are not so much maddened
as reduced to the unutterable ignorance
of dark, cold
And when great souls die,
after a period peace blooms,
slowly and always
irregularly. Spaces fill
with a kind of
soothing electric vibration.
Our senses, restored, never
to be the same, whisper to us.
They existed. They existed.
We can be. Be and be
better. For they existed.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 21/01/2018 23:50
Khi những cây đại thụ ngã xuống,
đá trên những ngọn đồi xa rùng mình,
những con sư tử rạp người
sau những lùm cỏ cao,
và cả voi
cũng ì ạch tìm nơi ẩn náu.
Khi những cây đại thụ ngã xuống
trong những cánh rừng,
những vật nhỏ xíu rúm mình im lặng,
giác quan của chúng
bị xói mòn còn hơn sự sợ hãi.
Khi những tâm hồn vĩ đại chết đi,
không khí xung quanh chúng ta trở nên
sáng tỏ, hiếm hoi, thanh sạch.
Chúng ta hít hơi thở ngắn.
Đôi mắt chúng ta, trong khoảnh khắc,
nhìn bằng
sự trong suốt bị tổn thương.
Trí nhớ chúng ta, đột nhiên sắc nét,
dò xét,
gặm nhấm từng chữ tử tế
không được nói ra,
những cuộc tản bộ đã được hứa hẹn
mà chẳng bao giờ có thể thực hiện.
Khi những tâm hồn vĩ đại chết đi,
thực tại của chúng ta bị buộc với
họ, rời khỏi chúng ta
Tâm hồn của chúng ta,
phụ thuộc vào
sự nuôi dưỡng của họ,
bây giờ co rút lại, nhăn nhúm.
Tâm trí của chúng ta, định hình
và thông tri bởi
sự rạng ngời của họ,
sụp xuống.
Chúng ta không bị điên loạn
giảm thiểu đến mức vô minh không tả được
của những hang động
tối tăm, lạnh lẽo
Và khi những tâm hồn vĩ đại chết đi,
sau một thời kỳ nở hoa hoà bình,
từ từ và mãi mãi
một cách không đều đặn. Không gian lấp đầy
bằng một thứ
điện chấn nhẹ nhàng.
Các giác quan của chúng ta, được phục hồi, chẳng bao giờ
được như cũ, thì thầm với chúng ta.
Họ đã tồn tại. Họ đã tồn tại.
Chúng ta có thể là.
Chúng ta là và chúng ta tốt hơn.
Bởi vì họ đã tồn tại.