Thơ » Pháp » Marcel Proust
Đăng bởi hongha83 vào 16/03/2015 09:35
Le temps efface tout comme effacent les vagues
Les travaux des enfants sur le sable aplani
Nous oublierons ces mots si précis et si vagues
Derrière qui chacun nous sentions l’infini.
Le temps efface tout il n’éteint pas les yeux
Qu’ils soient d’opale ou d’étoile ou d’eau claire
Beaux comme dans le ciel ou chez un lapidaire
Ils brûleront pour nous d’un feu triste ou joyeux.
Les uns joyaux volés de leur écrin vivant
Jetteront dans mon coeur leurs durs reflets de pierre
Comme au jour où sertis, scellés dans la paupière
Ils luisaient d’un éclat précieux et décevant.
D’autres doux feux ravis encor par Prométhée
Étincelle d’amour qui brillait dans leurs yeux
Pour notre cher tourment nous l’avons emportée
Clartés trop pures ou bijoux trop précieux.
Constellez à jamais le ciel de ma mémoire
Inextinguibles yeux de celles que j’aimai
Rêvez comme des morts, luisez comme des gloires
Mon coeur sera brillant comme une nuit de Mai.
L’oubli comme une brume efface les visages
Les gestes adorés au divin autrefois,
Par qui nous fûmes fous, par qui nous fûmes sages
Charmes d’égarement et symboles de foi.
Le temps efface tout l’intimité des soirs
Mes deux mains dans son cou vierge comme la neige
Ses regards caressants mes nerfs comme un arpège
Le printemps secouant sur nous ses encensoirs.
D’autres, les yeux pourtant d’une joyeuse femme,
Ainsi que des chagrins étaient vastes et noirs
Épouvante des nuits et mystère des soirs
Entre ces cils charmants tenait toute son âme
Et son coeur était vain comme un regard joyeux.
D’autres comme la mer si changeante et si douce
Nous égaraient vers l’âme enfouie en ses yeux
Comme en ces soirs marins où l’inconnu nous pousse.
Mer des yeux sur tes eaux claires nous naviguâmes
Le désir gonflait nos voiles si rapiécées
Nous partions oublieux des tempêtes passées
Sur les regards à la découverte des âmes.
Tant de regards divers, les âmes si pareilles
Vieux prisonniers des yeux nous sommes bien déçus
Nous aurions dû rester à dormir sous la treille
Mais vous seriez parti même eussiez-vous tout su
Pour avoir dans le coeur ces yeux pleins de promesses
Comme une mer le soir rêveuse de soleil
Vous avez accompli d’inutiles prouesses
Pour atteindre au pays de rêve qui, vermeil,
Se lamentait d’extase au-delà des eaux vraies
Sous l’arche sainte d’un nuage cru prophète
Mais il est doux d’avoir pour un rêve ces plaies
Et votre souvenir brille comme une fête.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 16/03/2015 09:35
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 16/03/2015 10:39
Có 1 người thích
Thời gian xoá nhoà tất cả như những con sóng xoá nhoà
Những công trình trẻ em xây trên cát phẳng
Chúng ta sẽ quên những ngôn từ quá cụ thể và mơ hồ
Sau mỗi từ chúng ta đã từng cảm nhận được sự bất tận.
Thời gian xoá nhoà tất cả nhưng không tắt ánh mắt đi
Dù mắt có ngọc đen tuyền, sáng sao hay trong như mặt nước
Đẹp như trên trời cao hay như ở hiệu ông thợ mài ngọc
Ánh mắt sẽ cháy lên cho hai ta bằng ngọn lửa buồn vui.
Đôi mắt ngọc này cất cánh bay khỏi hộp tư trang sống
và ném vào tim tôi ánh phản chiếu lạnh lùng
Như ngày còn dát chặt vào mi mắt
Đôi mắt rạng rỡ một tia sáng quý báu và não nề.
Đôi mắt kia như ánh lửa dịu dàng mà Prométhée đã cướp được
Tia sáng tình yêu rạng rỡ trong đôi mắt họ
Cho nỗi đau thiết thân, chúng ta đã mang đi
Ánh sáng quá lung linh hay đồ trang sức quá quý.
Hãy phủ bầu trời ký ức tôi đầy sao sáng lung linh
Hỡi đôi mắt khuôn nguôi của những con gái tôi yêu
Hãy mơ như những người đã khuất, hãy sáng lên như những vinh quang
Trái tim tôi sẽ sáng như đêm tháng Năm vậy đó.
Sự lãng quên như làn sương xoá nhoà những gương mặt
Những cử chỉ thân quen ở thuở xưa thần tiên
Thuở hai ta rồ điên, thuở hai ta ngoan hiền
Thuở lạc loài nét duyên, thuở niềm tin thành biểu tượng.
Thời gian xoá hết những tối đêm quyến luyến
Hai bàn tay tôi choàng cổ nàng như tuyết trắng trinh nguyên
Ánh mắt nàng vuốt ve tinh thần tôi như hợp âm rải
Mùa xuân toả hương trên bóng hai ta.
Đôi mắt khác, đôi mắt một người con gái vui tươi,
Cũng như những nỗi sầu mênh mông và đen tối
Nỗi sợ của đêm, sự bí ẩn của chiều
Giữa hai hàng mi tuyệt vời là cả tâm hồn nàng dịu vợi.
Và trái tim nàng trống rỗng như một ánh nhìn hoan hỉ.
Đôi mắt khác như biển khơi quá quá dịu dàng và quá đổi thay
Cho chúng ta lạc vào tâm hồn đã vùi sâu trong đôi mắt ấy
Như vào những buổi chiều ngoài biển khơi trong sự hối giục của người không quen.
Biển của những đôi mắt trên làn da em trắng chúng ta cùng lướt qua
Khát khao thổi phồng những cánh buồm vá víu.
Chúng ta đi, quên hết những cơn bão qua
Trên những ánh nhìn đi khám phá những tâm hồn.
Bao ánh mắt khác nhau, tâm hồn nào cũng thế
Bị cầm tù trong mắt từ lâu, bao tuyệt vọng ê chề
Chúng ta đã nên ở dưới giàn nho mà ngủ
Nhưng nếu thế em đã đi, nếu thế em đã biết hết mọi điều
Để có trong con tim đôi mắt tràn trề hứa hẹn ấy
Như biển khơi chiều mơ ánh mặt trời
Em đã có những kỳ tích vô bổ
Để đến xứ sở giấc mơ, một xứ sở đỏ chói,
Đang oán thán trong mê li trên dòng nước có thật
Dưới vòm cầu thánh thiện bằng đám mây sống sượng tiên tri
Nhưng mơ mà có những vết thương ấy thì thật là dịu vợi
Và kỷ niệm về em sáng như lễ hội, em ơi.