Đăng bởi Kim Diệu Hương vào 23/04/2008 05:59, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 23/04/2008 07:12
Cái bình vôi nhà tôi là củ hành thời gian không
bóc vỏ được
Da bình nâu sần, cũ kỹ như da thịt mẹ cha tôi
Chỉ ruột bình là trắng. Trắng tinh như sữa mẹ
Sớm nay bình vôi oà khóc...
*
Một nhân vật mơ hồ nguồn gốc ở nhà tôi truyền
đời qua bao kiếp người
Nhiều kẻ lùng sục đồ cổ gạ mua mẹ tôi không bán
Thời thế thăng trầm biến động
Bình vôi vẫn lặng im như cái bóng trong nhà
Bao người quên
Có người cố tình quên
Chỉ còn mẹ là bạn của bình vôi
Sớm nay bình vôi oà khóc
Những giọt vôi thấm vào trầu
Miếng trầu đỏ kiệt mình trên môi người tới thăm mẹ tôi...
*
Chúng tôi yên lặng nghe lời nói cuối cùng
Mẹ không nói gì chỉ nhìn mặt từng đứa
Lần soát từng đồ vật trong nhà, dừng lại ở cái bình
vôi và nói với tôi
Con hãy chôn bình vôi nơi gốc đa đầu làng cho mẹ
Mẹ đi rồi bình vôi ở với ai ?