Thơ thành viên » Mèo Vô Thường » Trang thơ cá nhân » Tình thơ
Có những lúc em ngồi thơ thẫn
Buồn một mình nhớ chuyện ngày xưa
Kỉ niệm đầu ta đứng trú mưa
Mưa chợt dứt nên về lưu luyến.
À! Dạo ấy seo mình thật ngốc
Cứ dỗi hờn làm anh khóc từng đêm
Anh vỗ về, anh bảo thương thêm
Bên người mới, em nào có được.
Có phải tình đầu là đẹp nhất
Xa anh rồi em mãi chưa quên
Phương trời nào những lúc cô đơn
Anh hãy trách: tại em tình lỡ...