Thơ » Anh » Lord Byron
Đăng bởi hongha83 vào 04/10/2018 19:40
Young Oak! when I planted thee deep in the ground,
I hoped that thy days would be longer than mine;
That thy dark-waving branches would flourish around,
And ivy thy trunk with its mantle entwine.
Such, such was my hope, when in infancy’s years,
On the land of my fathers I rear’d thee with pride;
They are past, and I water thy stem with my tears,—
Thy decay, not the weeds that surround thee can hide.
I left thee, my Oak, and, since that fatal hour,
A stranger has dwelt in the hall of my sire;
Till manhood shall crown me, not mine is the power,
But his, whose neglect may have bade thee expire.
Oh! hardy thou wert—even now little care
Might revive thy young head, and thy wounds gently heal:
But thou wert not fated affection to share—
For who could suppose that a Stranger would feel?
Ah, droop not, my Oak! lift thy head for a while;
Ere twice round yon Glory this planet shall run,
The hand of thy Master will teach thee to smile,
When Infancy’s years of probation are done.
Oh, live then, my Oak! tow’r aloft from the weeds,
That clog thy young growth, and assist thy decay,
For still in thy bosom are life’s early seeds,
And still may thy branches their beauty display.
Oh! yet, if Maturity’s years may be thine,
Though I shall lie low in the cavern of death,
On thy leaves yet the day-beam of ages may shine,
Uninjured by Time, or the rude Winter’s breath.
For centuries still may thy boughs lightly wave
O’er the corse of thy Lord in thy canopy laid;
While the branches thus gratefully shelter his grave,
The chief who survives may recline in thy shade.
And as he, with his boys, shall revisit this spot,
He will tell them in whispers more softly to tread.
Oh! surely, by these I shall ne’er be forgot;
Remembrance still hallows the dust of the dead.
And here, will they say, when in life’s glowing prime,
Perhaps he has pour’d forth his young simple lay,
And here must he sleep, till the moments of time
Are lost in the hours of Eternity’s day.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 04/10/2018 19:40
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 04/10/2018 19:41
Cây sồi trẻ! Khi ta cắm ngươi sâu trong đất
Ta mong đời ngươi dài hơn chính đời ta
Mong cành lá xanh um của ngươi rồi sẽ đong đưa
Và quanh mình ngươi những dây bìm phủ kín
Đấy hy vọng của ta trong những ngày thơ ấu
Khi ta kiêu hãng trồng ngươi trên đất ông cha
Thời ấy qua rồi - ta tưới lệ cho ngươi
Sự suy sụp của ngươi chẳng cỏ nào giấu được
Ta xa ngươi, và từ ngày tai hại đó
Một người lạ về ở trong chính nhà ta
Cho đến lúc trưởng thành, ta chẳng có quyền chi
Mà chính hắn, kẻ suýt làm ngươi chết
Ngươi cứng cỏi - và giờ đây một chút quan tâm
Cũng đủ cứu sống ngươi, vết thương ngươi lành lặn
Nhưng ngươi đâu có được tình thương của hắn
Bởi làm sao người lạ biết yêu ngươi?
Đừng cúi xuống, sồi ơi! Ngẩng đầu lên một chốc
Trước khi Vầng sáng hai lần quay khắp quả cầu đây
Và những năm trẻ thơ nhiều thử thách qua đi
Bàn tay chủ sẽ dạy ngươi cười mỉm
Ô, Sồi ơi, hãy sống! Vượt qua đầu lũ cỏ
Muốn ngăn ngươi lớn lên, thúc đẩy sự suy tàn
Bởi trong lòng ngươi còn những mầm mống trẻ trung
Và cành nhánh còn đủ phô những vẻ đẹp
Dù ta đã nằm trong hang thần chết
Những năm trưởng thành vẫn đến cùng ngươi
Trên lá ngươi những ánh ngày của thời đại chiếu qua
Bất chấp thời gian hay mùa đông khắc nghiệt
Hàng thế kỷ, cành vẫn nhẹ nhàng lượn sóng
Trên thi thể chủ nhân, trong vòm lá của ngươi
Khi thân yêu cành che mộ ông ta
Người chủ sống lại nấp mình trong bóng lá
Khi cùng lũ con, ông thăm lại chốn này
Ông khẽ bảo chúng hãy nên nhẹ bước
Ôi chắc chắn họ chẳng hề quên được
Ký ức đã làm tro người chết thiêng liêng
Chúng sẽ bảo: Đây khi đang tuổi thanh xuân
Người đã hát khúc trẻ trung, bình dị
Và ở đây, người ngủ cho đến buổi
Cả thời gian trong vĩnh cửu chìm luôn