Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lữ Tùng Anh » Bốn mùa nức nở
Cứ xuân lại nhớ một người,
Dáng đi thành bướm, vẻ cười thành hoa.
Nàng đi, cuốn mãi hồn ta,
Nàng về, bướm lượn muôn hoa khoe màu.
Tim nồng sắp bật thành câu,
Trễ rồi, nàng đã ăn trầu vườn ai!
Vị đời từ ấy thêm cay,
Ta về tưới lệ, xới cày vườn ma...
Xuân nay, vườn cũ chớm già,
Trên mồ hoa bướm, chiều tà đẫm sương...