Thơ thành viên » Lại Gia » Trang thơ cá nhân
Cũng cầm nón lá cũng che nghiêngTà áo trắng tinh đứng một mìnhEm ấy đằng xa khẽ nhoẻn miệngCười nhẹ làm duyên như gái tiên.Tôi đứng ngẩn ngơ ở nơi nàyChết lặng cái nhìn ngây dại đấyTrái tim cháy bỏng vừa khơi dậyVô tình đốt hết bao lời hay.