Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Phú
Thời kỳ: Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn

Đăng bởi Vanachi vào 31/08/2016 08:14

Năm Giáp Ngọ đi Hạ Châu, gặp gió bão ngăn trở mới làm bài này. Bấy giờ được mông ân khởi phục Binh bộ Chủ sự.

Đương năm Giáp Ngọ;
Ngồi chiếc Thanh Dương.

Tuần chính nguyệt hai mươi nhăm, phát hiệu súng ở Trà Sơn ra cửa;
Số quan quân một trăm chẵn, kéo lá cờ trông Tây quốc chỉ vời.

Đường quen lối thuộc, bao quản dặm nghìn;
Gió thuận buồm xuôi, tới vừa mồng tám.

Đồ quan dụng tuỳ phương lo liệu, dẫu chẳng đặng mọi bề mọi vẹn, phận biện công cho hết sức cũng là xong;
Việc biên tình tìm chốn thăm lênh, dễ biết đâu rằng thực là hư, lệ xuất sứ cũng phải hỏi cùng cho đủ tiếng.

Tầu đỗ đã hai mươi ngày lẻ;
Buồm trở vừa mộng một tháng ba.

Tưởng xa xôi phiền quân phụ xuống lòng, trông lộ đồ đều mấy lớp non sông, lời tấu đối sớm thấu lầu xương hạp;
Nghĩ ly biệt để gia nhân đăm mắt, nhớ huyết khí há rằng loài cỏ đá, tiệc chung vui mong tả nỗi quan hà.

Người ta ai cũng một lòng;
Con tạo khéo là nhiều việc.

Dè đầu mũi bỗng đùn đùn trận bấc, tám chín bữa còn trong La Hán, đêm năm canh huống chực bóng trăng tàn;
Khấn trước thần vừa phất phất hơi nồm, ba bốn ngày khỏi núi Địa Bàn, mây bốn phía lại vầy giông ngọn cũ.

Buồm bắt đi trở lại, được mấy tấc đường;
Neo bỏ xuống kéo lên, kể năm bẩy độ.

Đỉnh Côn Lôn há xa bao ná, thấy đó còn đây;
Thuyền Đinh Dương hay gấp mấy trùng, đi lui về trước.

Chín lần thẳm nỡ hẹp hòi cơn gió thuận;
Ba tuần dư còn lẵng đẵng khoảng đường trường.

Đau đớn thay người dại sóng say vời, bữa cơm nhịn suốt thâu ngày, cầm chén cháo gắng dần cho lấy sống;
Chua sót nhẽ kẻ dàu sương dãi nắng, liều nước đếm chia từng giọt, gặp cơn mưa đều mừng vội ngỡ là tiên.

Kêu sầu khóc thảm nói chẳng ra lời;
Ngậm đắng nuốt cay, tính dần từng khắc.

Hay là tại năm xung tháng hạn, người chừng ấy há rằng đều là số, mà đến giờ thiên nhai hải giốc hãy gian tân;
Hay là vì quở gió xương trêu, đất thuộc đâu mà chẳng có trăm thiêng, sao để vậy quốc thảng quân nhu cho trở trệ.

Minh nguyên hậu đến đâu là trọng đó;
Mắt hoàng thiên ngó vậy nỡ đành sao?

Con cóc kêu lâu cũng thấu từng cao, xin soi xét, ngõ tỏ lòng than thở;
Ngọn gió thổi được sớm về đất cũ, thấy vẻ vang cho bõ lúc trông mong.

Bút mực này vốn tục dám rằng thiêng;
Trời đất nhẽ rất gần nên phải gửi.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]